Chương 40: Diệp Thành Chết!

Lúc này Diệp Thành mới vừa từ đài cao dưới đáy bò ra, nghe đến giờ phút này, mặt mũi hoảng sợ trợn nhìn.

Hắn nuốt nước miếng một cái, ráng chống đỡ lấy tinh thần nói:

"Ngươi.... Ngươi muốn làm gì? Ta có thể nói cho ngươi, ta là đệ tử của Giang Nam Võ Thánh, Tô Yên Nam! Nếu như ngươi dám đυ.ng đến ta, sư phụ ta lão nhân gia ông sẽ không bỏ qua ngươi!"

Minh Thừa cười lạnh.

"Đắc tội Thiếu chủ nhà ta, cho dù sư phụ của ngươi là Ngọc Hoàng Đại Đế, cũng không được việc!"

Dứt lời, hắn nhấc chân tiến về phía trước một bước, một quyền đánh ra!

Quyền gió như Long, vừa ra chiêu chính là cuồng phong bốn phía, những nơi đi qua tất cả ghế đều vỡ ra!

"Không — —! Ngươi ngươi sẽ phải hối hận! Ngươi nhất định sẽ phải hối hận!"

Diệp Thành kêu thảm một tiếng, trực tiếp bị một đấm của Minh Thừa nhất đánh bay!

Nhưng lần này bộ ngực của hắn lõm xuống, Diệp Thành ở trên không trung phun ra một ngụm máu tươi, còn chưa rơi xuống đất đã đánh mất tất cả sinh cơ!

Một chiêu, Diệp Thành, chết!

Toàn trường yên tĩnh im ắng.

Nhất là Trần Lễ Thạch, càng là trực tiếp sụp đổ!

Từ lúc hắn đi vào thì vốn cho rằng, Lăng Tiêu chỉ là một con kiến hôi mà thôi.

Hắn thậm chí đều không có cần nhìn thẳng để đối đãi Lăng Tiêu liếc một chút!

Nào ngờ một tên nhóc con mà hắn không coi trọng này lại là một nhân vật mạnh mẽ mà hắn không nên trêu chọc!

Không chỉ có tiền nhiều hơn hắn, còn có một tên thủ hạ lợi hại như vậy!

Phải biết rằng cho dù là Diệp Thành, Trần Lễ Thạch cũng phải khách khách khí khí.

Nhưng Minh Thừa lại đối với Lăng Tiêu lại là cung kính như chủ.

Sự chênh lệch này của hai người giống như ngày và đêm!

Không thể không nói, chuyện này thật là có chút châm chọc.

Lúc này, Minh Thừa đem ánh mắt đặt ở trên người hắn, lạnh lùng nhìn lướt qua, trong nháy mắt Trần Lễ Thạch thì không kìm chế được bản thân liền rung mình run một cái.

"Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Ta... Ta thế nhưng là Thiếu gia của Trần gia! Nếu như ngươi đυ.ng đến ta, Trần gia là sẽ không bỏ qua ngươi!"

Minh Thừa trợn trắng mắt.

"Ngu ngốc!"

Chợt, hắn hướng về Lăng Tiêu, khom lưng dò hỏi:

"Thiếu chủ, ngài nói làm sao thu thập cháu trai này?"

Ánh mắt của Lăng Tiêu nhìn về phía nơi xa, liền nhìn đều chẳng muốn nhìn Trần Lễ Thạch một chút.

"Ta cho Trần gia một bộ mặt."

Lời vừa nói ra, Trần Lễ Thạch trong nháy mắt thở dài một hơi, khóe miệng không khỏi đắc ý.

Lăng Tiêu, coi như ngươi lợi hại hơn nữa, thì tính sao?

Nơi này là Giang Châu!

Ngươi chung quy... Vẫn là không dám trêu chọc Trần gia của ta!

Thế nhưng mà ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, Lăng Tiêu liền mở miệng lần nữa.

"Vậy thì... Đánh gãy tứ chi của hắn, ném ra bên ngoài là được rồi!"

Lời vừa nói ra, mọi người không khỏi cùng nhau run rẩy một chút.

Lăng Tiêu, quá cuồng vọng!

Lúc trước là đệ tử của Tô Yên Nam, hắn cũng đã gϊếŧ, giờ đến Trần gia, hắn cũng không tha, lại cùng nhau trêu chọc, quả thực...

Cuồng hết chỗ nói!

Nghe được lời nói của Lăng Tiêu, nụ cười trên mặt của Trần Lễ Thạch liền thu hồi, trợn mắt tròn xoe.

"Lăng Tiêu, ngươi không nên quá phận! Ngươi đã gϊếŧ đệ tử của Tô Yên Nam, lại còn dám trêu chọc Trần gia ta, coi chừng người bị mất đi mạng sống của mình!"

Lăng Tiêu không nói, Minh Thừa cười lạnh một tiếng, trực tiếp tiến lên, một bạt tai đánh đến, liền đem Trần Lễ Thạch quất bay ra ngoài.

"Đúng là đồ ngu ngốc, cũng xứng uy hϊếp Thiếu chủ nhà ta? Thật là muốn chết!"

Lúc Trần Lễ Thạch rơi xuống đất thì đã hôn mê, Minh Thừa cũng không có ý bỏ qua cho hắn, liền nhanh chống tiến đến, một chân đạp ở trên cánh tay của Trần Lễ Thạch.

Nương theo một tiếng "Răng rắc"vang giòn, Trần Lễ Thạch trực tiếp tỉnh lại vì đau, hai mắt của hắn trợn lên, gần như sụp đổ!

Minh Thừa không có chút nào thương hại.

Mạnh được yếu thua!

Nếu là hôm nay đám người Lăng Tiêu không quyền không thế không có thực lực,thì người chết chính là mấy người bọn hắn!

Hắn lại bắt chước làm theo, đem ba chi còn lại của Trần Lễ Thạch từng cái đạp gãy.

Mỗi một lần bị đánh gãy, Trần Lễ Thạch đều là kêu thảm bừng tỉnh, lại lần nữa đau ngất đi.

Tiếng kêu thảm kia, làm cho trong lòng của tất cả mọi người ở đây đều bị dọa đến run rẩy.

Có một ít người có tâm lý năng lực chịu đựng không tốt, liền trực tiếp sợ tè ra quần!

Sau đó, Minh Thừa liền cầm một cánh tay của Trần Lễ Thạch, trực tiếp kéo hắn về phía bên ngoài công viên.

Toàn trường yên tĩnh như nước, thậm chí liền Mục Y Nhân cũng bị dọa đến một câu nói cũng không dám nói ra.

Dù là nàng đã từng thấy Minh Thừa xuất thủ, thế nhưng mà lần nữa nhìn thấy, vẫn rung động đến nỗi không nói nên lời!

Dù sao, nàng chung quy cũng chỉ là một người bình thường.

Lăng Tiêu hướng về Vu Cát liếc qua.

"Ngươi có thể tiếp tục bắt đầu đấu giá!"

"A?"

Vu Cát sững sờ, nhưng khi hắn bắt gặp ánh mắt của Lăng Tiêu, thì bị dọa đến sợ hãi, hắn vội vàng trả lời:

"Vâng vâng vâng!"

Nói xong, hắn lộn nhào vội vàng chạy lên khán đài.

Không cần phải nói, tình cảnh bây giờ của buổi đấu giá rất quỷ dị.

Không người nào dám chạy, cũng không có người nào dám đấu giá.

Mỗi một lần Vu Cát hô lên giá khởi đầu, qua rất lâu sau mọi người xác nhận thấy Lăng Tiêu không muốn món đồ đó thì mới dám ra

giá.

Còn về mục đích ban đầu của Mục Y Nhân chính là bức tranh Giao Long Xuất Hải đồ có giá trị 50 triệu, tức thì cũng bị Mục Y Nhân lấy giá khởi đầu là 20 triệu trực tiếp đập tới trong tay.

Tổng thể mà nói, sau cùng Lăng Tiêu ngược lại còn kiếm lời không ít.

Không chỉ có như thế, chỉ sợ từ ngày hôm nay, cái tên Lăng Tiêu này sợ rằng sẽ nổi tiếng khắng Giang Châu.

Buổi đấu giá cuối cùng cũng kết thúc, buổi đấu giá đem một số công chứng dần dần phát các ông chủ, buổi đấu giá từ thiện lần này cuối cùng tuyên bố kết thúc.

Mục Y Nhân để tỏ lòng cảm tạ với Lăng Tiêu, nàng liền mời Lăng Tiêu đi đến một nhà hàng Tây tại Giang Châu ăn một bữa. Minh Thừa cùng Tú Nhi cũng đi theo, cho nên cũng dính một chút ánh sáng.

...

Một bên khác, Lăng Tuyết thất hồn lạc phách về đến trong nhà.

Chú ba đang ngồi ở trên ghế sa lon xem báo chí, nhìn thấy Lăng Tuyết trở về, không khỏi nhíu mày hỏi:

"Tiểu Tuyết, không phải con đi tham gia buổi đấu giá từ thiện sao? Làm sao nhanh như vậy liền trở lại rồi?"

Lăng Tuyết thở dài.

"Con... Con gặp Lăng Tiêu."

"Ồ?"

Chúc ba liền để tờ báo đang cầm trong tay xuống, có chút không vui hỏi:

"Tên nhóc con kia gây phiền toái cho con sao?"

"Không có."

Lăng Tuyết lắc đầu.

"Cũng đúng, với thân phận bây giờ của Lăng Tiêu thì sao có thể tiến vào được buổi giá được, cho nên cũng không tạo ra phiền phức gì cho con? Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Cha thấy con tựa hồ rất buồn phiền?"

Giọng nói của Lăng Tuyết mang theo một chút mất mác nói:

"Lăng Tiêu cũng tiến vào được bên trong buổi đấu giá."

"Con nói cái gì?"

Chú ba đột nhiên giật mình.

"Cái này sao có thể? Lấy thân phận của nó bây giờ, liền nuôi sống chính mình cũng không có khả năng, làm sao có thể tiến vào loại địa phương kia?"

"Là Mục Y Nhân dẫn hắn vào!"

Chỉ một câu trả lời của Lăng Tuyết, liền triệt để bỏ đi lo nghĩ của cha nàng.

Chú ba từ trong túi móc ra một hộp Phù Dung Vương, rút ra một điếu thuốc lá liền châm lên, hắn hút một hơi thật sâu, cau mày.

"Tính sai rồi! Vốn cho rằng đời này của hắn, chỉ là một tên nghèo hèn, không còn có khả năng xoay chuyển! Có thể nghìn tính vạn tính, lại bỏ sót Mục Y Nhân!"

Lần nữa rít một hơi thuốc lá thật sâu, Chú Ba dường như làm một cái quyết định đồng dạng, sắc mặt trịnh trọng nói:

"Về sau, gặp lại Lăng Tiê, thì khách khí với nó chút đi. Dù sao sau này nói không chừng còn cần đến nó!"

Lăng Tuyết thật sâu thở dài một hơi.

Nàng thật vô cùng không thích cha mẹ của mình, nói chuyện như vậy.

Lúc Lăng Tiêu không có tiền, mọi người coi hắn giống như một loại đồ bỏ đi!

Lúc Lăng Tiêu có tiền, thì lại muốn lấy lòng hắn, giả bộ như là người thân ở trong gia đình!

Đây là chuyện buồn cười cỡ nào?

Càng buồn cười hơn chính là, nàng từ nhỏ đến lớn sống dưới cái hoàn cảnh của một gia đình như vậy, cũng biến thành bộ dáng như vậy.

...