Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thần Y Thích Ꮆiết Chóc

Chương 39: Người dám bất kích với Thiếu chủ, gϊếŧ không tha!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai người này không cần nói đến tiền, chỉ cần khí chất thôi, Trần Lễ Thạch cũng đã thua sạch sẽ!

"Tôi nghĩ tôi hẳn là không cần lại tiếp tục tra xét, vị ông chủ này nắm giữ thẻ đen của buổi đấu giá! Nói cách khác, ổ trong thẻ của ngài ấy, chí ít có 1.5 tỷ nhân dân tệ! Không chỉ là như thế, ngài ấy còn có tư cách ngồi tại vị trí của Trần thiếu đây, mà Trần thiếu là cần phải nhường vị trí cho ngài ấy!"

"Ông nói cái gì? Cái này... Cái này sao có thể? Tôi không tin! Là ông đang gạt tôi!"

Vu lão lần nữa thở dài một hơi.

"Trần thiếu không tin cũng không có cách nào, bởi vì người ta xác thực là có tiền!"

Chuyện này không chỉ làm cho Trần Lễ Thạch choáng váng, liền những người khác cũng nhịn không được toàn bộ trợn tròn mắt!

Bọn họ đem ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu.

1.5 tỷ nhân dân tệ a!

Ở trên người của tiểu tử này lại có 1.5 tỷ? Ông trời, rốt cuộc tên này có bao nhiêu tiền đây?

Lúc này ánh mắt của Trần Lễ Thạch, băng lãnh đáng sợ!

Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần thứ nhất, hắn bị người giẫm tại dưới lòng bàn chân là bởi vì tiền!

Còn ngay trước mặt của không ít phú hào Giang Châu!

Nếu như chuyện này truyền ra ngoài... Không chỉ có Trần Lễ Thạch hắn, mà là toàn bộ thể diện của Trần gia cũng sẽ biến thành trò cười ở Giang Châu!

Nghĩ đến chỗ này, Trần Lễ Thạch trực tiếp một chân đạp lăn cái ghế!

"Tiểu tử ngươi, là chuyên môn tới gây phiền phức cho ta sao?"

Lăng Tiêu nhàn nhạt lườm Trần Lễ Thạch liếc một chút.

"Phải thì như thế nào? Không phải, lại như thế nào?"

Trần Lễ Thạch bước về phía trước một bước, chỉ thẳng mặt của Lăng Tiêu quát lớn:

"Ngươi dám can đảm đối nghịch với Trần Lễ Thạch ta, ngươi có tin ta sẽ gϊếŧ chết ngươi hay không?"

Tú Nhi biến sắc, lập tức đứng lên.

"Vô lễ, ngươi dám vô lễ với Thiếu chủ nhà ta! Muốn ăn đòn!"

Dứt lời, nàng vận chuyển cương khí, trực tiếp ném tấm thẻ màu đen ở trong tay ra.

Tấm thẻ ở trong không khí lóe lên một ánh sáng màu đen, giống như một viên đạn, bắn thẳng tới l*иg ngực của Trần Lễ Thạch!

"Ông trời của tôi ơi, tốc độ thật nhanh!"

"Cô bé này, lại là một cao thủ võ công sao?"

"Nghĩ không ra hôm nay Trần thiếu, vậy mà chọc tới một nhân vật mạnh mẽ như vậy!"

Đoán chừng chỉ một giây nữa Trần Lễ Thạch liền bị nàng đánh trúng, thì đột nhiên có một bàn tay lớn, lại thình lình xuất hiện trước mặt Trần Lễ Thạch.

Bàn tay này nhẹ nhàng bóp một cái, tấm thẻ màu đen liền nằm gòn trong long bàn tay.

"Cái gì?"

Mọi người lần nữa không nhịn được kinh hô một tiếng.

Ở bên người của Lăng Tiêu có một cao thủ, bọn họ đã rất khϊếp sợ, thật không nghĩ được, bên người của Trần Lễ Thạch cũng có một tên!

Chuyện này càng ngày càng thú vị đây, Long đối Long, người nào là Chân Long đây?

Thanh niên vừa xuất thủ ngăn chạn một kích của Tú Nhi cười nhạt một tiếng, giọng nói có chút lạnh lùng nói:

"Người ở trong võ đạo, lại xuất thủ với người bình thường, chẳng lẽ không cảm thấy mất mặt xấu hổ!"

Ánh mắt của Lăng Tiêu híp lại, Tú Nhi nổi giận quát lớn:

"Ngươi thì tính là cái gì? Cũng giám dạy đời ta?"

Thanh niên lạnh lùng hừ một tiếng, bàn tay hơi đưa ra trước một chút, lập tức tấm thẻ đen có tốc độ nhanh hơn lúc Tú Nhi bắn ra bắn ngược trở lại.

"Không tốt!"

Lúc này ở trong long của Tú Nhi run lên, nàng lập tức toàn lực vận chuyển cương khí, bao trùm ở trên tay, chuẩn bị tiếp đỡ tấm thẻ đen.

Chỉ là trong chớp mắt, nàng liền bị tấm thẻ đen va chạm, liên tiếp lui về phía sau hơn mười bước.

Tuy cánh tay của nàng chưa bị cắt đứt, nhưng cũng là bị chấn động đến mức run rẫy, chỉ sợ trong thời gian ngắn, nàng là không có cách nào cử động được.

"Thực lực thật đáng sợ!"

Mọi người nhịn không được tán thưởng một tiếng, trong ánh mắt tràn đầy cảm giác kinh ngạc!

Duy chỉ có Lăng Tiêu, ánh mắt của hắn không có chút rung động nào, giống như hắn là đang xem diễn kịch.

Thanh niên kia chậm rãi thu hồi tay của mình, hai tay đặt sau lưng, cười ngạo nghễ.

"Ta không là cái gì cả, ta chỉ là... Đệ tử của Tô Yên Nam mà thôi. Ngươi có thể gọi ta là Diệp Thành!"

Mọi người ở đây nghe vậy, nhất thời sắc mặt đại biến.

"Tô Yên Nam! Tên thanh niên này lại là đồ đệ của Giang Nam Võ Thánh Tô Yên Nam sao?"

"Ông trời của tôi ơi, Giang Nam Tô Yên Nam, Giang Bắc Trần Đêm Bắc, hai vị này thế nhưng là hai vị đại cao thủ nổi danh nhất trong những năm gần đây tại Giang Lưu chúng ta. Nghe nói thực lực của hai người bọn họ, đều đã đạt đến Võ Thánh đỉnh phong! Thực lực này nếu là đặt ở Long Tổ, đều đã coi là Đại tướng quân!"

"Tên thanh niên Diệp Thành này tôi cũng đã từng có nghe qua. Nghe nói hắn là đệ tử thân truyền trong mười năm gần đây được Tô Yên Nam thu nhận! Thiên tư của hắn mười phần thông tuệ. Tuy nhiên tuổi tác chỉ có hai lăm hai sáu, vậy mà thực lực đã đạt đến võ giả mười tầng đỉnh phong, khoảng cách cảnh giới Võ Sư, chỉ thiếu chút nữa!"

"Anh cũng không nghĩ một chút, đồ đệ mà Tô Yên Nam thu, lại là người bình thường sao?"

Nghe được mọi người nghị luận ầm ĩ, Mục Y Nhân không khỏi có chút khẩn trương.

"Lăng tiên sinh, cái này...."

Sắc mặt của Lăng Tiêu lạnh nhạt.

"Không cần để ý, một cái rác rưởi mà thôi."

Lời vừa nói ra, không đợi Diệp Thành tức giận, Trần Lễ Thạch đã ngữa đầu thẳng lên trời cười như điên.

"Ha ha ha ha...."

"Tốt cho một tên nhóc con ngông cuồng! Ngươi cũng đã biết sự lợi hại của Diệp Thành huynh rồi chứ nhỉ? Diệp Thành huynh thế nhưng là được Giang Nam Võ Thánh Tô Yên Nam tự mình chỉ đạo! Người khác thì không cần phải nói, liền thị nữ kia của ngươi đến tư cách xách giày cũng không xứng! Còn ngươi lập tức liền phải chết, thế mà còn ở nơi này phách lối? Đầu óc của ngươi bị nước vào rồi sao?"

Lăng Tiêu nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, nói khẽ:

"Ngươi nói nhảm, nhiều lắm!"

"Ngươi — —!"

Trần Lễ Thạch tức giận đến phát run.

"Tốt! Tốt! Đây chính là ngươi bức ta, nhóc con, ngươi chuẩn bị chờ chết đi! Diệp Thành huynh, tôi muốn đánh gãy tứ chi của hắn, tôi muốn hắn sống không được, muốn chết cũng không xong!"

Diệp Thành hừ một tiếng, hướng về Lăng Tiêu chậm rãi đi tới.

"Trần huynh yên tâm! Hắn dám nhục tôi, cho dù huynh không nói, tôi cũng sẽ không để cho hắn lành lặn!"

Nói xong, hắn đã đi tới trước mặt Lăng Tiêu.

Mọi người không khỏi liên tục thở dài một tiếng.

Rốt cuộc là Trần Lễ Thạch càng hơn một bậc, dù sao ở bên cạnh hắn có một vị đệ tử Tô Yên Nam, ai dám chọc?

Lần này, chỉ sợ Lăng Tiêu khó thoát được!

Hai tay của Diệp Thành đặt sau lưng, đi đến trước mặt Lăng Tiêu, ánh mắt liếc qua Mục Y Nhân, ở sâu bên trong ánh mắt của hắn không khỏi lóe lên một tia kinh ngạc cùng tham lam.

Nhưng rất nhanh sau đó, ánh mắt của hắn lần nữa nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, dù sao chuyện hắn bị Lăng Tiêu nhục mạ, mới là chuyện quan trọng nhất.

Còn về Mục Y Nhân, nàng chạy không được!

"Ta không biết tên của ngươi, bất quá ta cũng không cần thiết phải biết tên của ngươi! Ta cho ngươi 5 giây, lập tức quỳ xuống nói xin lỗi, bồi thường ta cùng Trần huynh 2 tỷ! Lại tự đoạn một tay, ta liền tha cho ngươi một mạng!"

Lăng Tiêu thản nhiên nói:

"Ngươi bây giờ quỳ xuống dập đầu, ta sẽ cho ngươi được toàn thây!"

Con ngươi của Diệp Thành co rụt lại, sát cơ tóe hiện!

"Nhóc con muốn chết, ta đã cho ngươi mặt mũi!"

Dứt lời, Diệp Thành tại chỗ đánh ra một quyền.

Quyền ra, cuồng phong phun trào, nhiệt độ chung quanh trong nháy mắt hạ xuống không ít.

Lúc này, Tú Nhi còn không thể ứng chiến được, còn Mục Y Nhân thì khẩn trương muốn chết! Mà Trần Lễ Thạch lại là kích động hận không thể đốt pháo hoa để ăn mừng!

Duy chỉ có Lăng Tiêu lại không có chút hoang mang nào, ngay cả động cũng chưa từng động một cái, hắn xem Diệp Thành bất quá chỉ là không khí!

Đúng lúc cú đấm của Diệp Thành sắp chạm đến khuôn mặt điển trai của Lăng Tiêu, thì bỗng nhiên sắc mặt của hắn đại biến.

"Không tốt!"

Đột nhiên ở trong nội tâm của Diệp Thành tuôn ra một cỗ cảm giác bất an, hắn còn chưa kịp rút lui thì đã bị một cỗ khí thế mạnh hơn, đã đem hắn hoàn toàn khóa chặt, đồng thời một cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh mạnh vào ngực của hắn.

"Phanh — —!"

Diệp Thành tại chỗ bay rớt ra ngoài!

Trực tiếp va chạm với khán đài!

Giờ phút này tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, đây chính là đồ đệ của Tô Yên Nam a! Hơn nữa còn là một cao thủ võ giả mười tầng, vậy mà bị đánh bay bởi một chiêu?

Lúc này, tất cả mọi người nhìn về phía bên người của Lăng Tiêu, thì thấy một vị trung niên cao lớn đang đứng tại đó!

Lúc này, vị trung niên này chậm rãi thu quyền!

Rất hiển nhiên, vị trung niên này chính là vị cao thủ đã đánh bại Diệp Thành!

Tú Nhi vui mừng nói:

"Minh gia, ngài đã đến?"

"Ừm!"

Vị trung niên này dĩ nhiên chính là Minh Thừa!

Chỉ bất quá lúc này, khí thế của hắn đã không còn như là trước đó!

Tuy thực lực của hắn chỉ là tăng lên một phần nhỏ, thế nhưng mà khí thế của hắn lại dường như là thay da đổi thịt, hắn đứng ngạo nghễ tại chỗ!

Sau đó, hắn không nói hai lời, quay người quỳ một chân trên đất.

"Minh Thừa tới chậm, mong rằng Thiếu chủ thứ tội!"

"Tê ~!"

Mọi người đã nhớ không rõ, đây là lần thứ mấy hít vào khí lạnh, bởi vì Lăng Tiêu đã mang tới sự rung động cho bọn hắn, thật sự là quá mức mạnh mẽ rồi!

Một tên cao thủ đánh bại Diệp Thành chỉ trong một giây, nhưng cũng chỉ là thủ hạ của Lăng Tiêu?

Lăng Tiêu, đến tột cùng là ai?

"Xem ra, ngươi đã lĩnh ngộ!"

Lăng Tiêu ngồi trên ghế, thân hình của hắn khẽ nhúc nhích một chút, chỉ là tâm tình lúc này của hắn, xem ra tốt hơn nhiều.

Minh Thừa chắp tay nói:

"Minh Thừa ngu dốt, nhận được sự giúp đỡ, chỉ điểm của Thiếu chủ giành cho Minh Thừa, để Minh Thừa tỉnh ngộ! Từ nay về sau, Minh Thừa chắc chắn tận tâm tận lực, tăng thực lực lên, vì Thiếu chủ xông pha chiến đấu!"

Lúc này Minh Thừa nói chuyện leng keng có lực, hắn tại trước mặt của Lăng Tiêu, tuy hèn mọn, nhưng lại không ti tiện!

Hắn, không còn là một tên nam nhân lười biếng kia nữa, giờ khắc này, hắn là Võ Đế chuyển sinh!

Lăng Tiêu duỗi lưng một cái, thần thái cùng giọng nói vẫn như cũ bình thản.

"Hiểu được thì tốt, ngươi làm việc của ngươi đi!"

"Vâng!"

Minh Thừa đứng dậy, khí thế bắn ra.

Người dám bất kích với Thiếu chủ, gϊếŧ không tha!
« Chương TrướcChương Tiếp »