Không thể!
Kẻ ngốc cũng nhìn ra được chuyện này là không có khả năng, đám người Hàn Lai nhìn nhau, không biết nên nói cái gì, Trần Huy Nhân cũng có thái độ giống như Chu Ngọc?
Rốt cuộc Giang Lâm đã dùng cách gì mà ngay cả Trần Huy Nhân cũng phải chịu thua?
Hàn Lai không tin đươc.
Vẻ mặt của Trần Huy Nhân đông cứng, trông còn khó coi hơn cả khóc.
Ông ta đang nắm chặt tay ở phía sau lưng, những đường gân xanh nổi lên và móng tay cắm sâu vào trong da thịt.
“Biết mình động đậy không được là tốt rồi, Lão Quỷ à, sau này nhìn thấy tao thì hãy đi đường vòng, bằng không tao gặp một lần thì sẽ đánh một lần.”
Giang Lâm cười đáng sợ, bất chợt anh lại giẫm Lão Quỷ một phát khiến ông ta hét thảm lên.
Sắc mặt Trần Huy Nhân tối sầm.
“Giang Lâm, mày đừng khinh người quá đáng.”
Ông ta tức tới mức muốn nội thường, nhiều lần có ý định muốn cướp lấy khẩu súng mà bắn chết Giang Lâm.
Giang Lâm hừ lạnh một tiếng.
“Thì sao nào?”
“Các người ỷ đông hϊếp yếu, tôi có nói các người khinh người quá đáng hay không?”
“Nhớ kỹ, tao gặp lại mày một lần thì sẽ đánh một lần.”
Sau khi nói xong, Giang Lâm lại giẫm Lão Quỷ một cái, sau đó anh mới đi về phía cầu thang.
Quá kiêu ngạo!
Bọn người Trần gia không thể kiềm chế được nữa, chĩa súng về phía Giang Lâm và hét lớn.
“Mày để cái mạng chó lại đây.”
Không đợi tiếng súng vang lên, Giang Lâm đã vung tay trái của mình, một vài chiếc đũa ở trên bàn văng ra và “vèo” ghim vào cổ tay bọn họ.
“A!”
Bọn họ đều hét lên thê thảm, họ lùi lại phía sau hai bước, súng ống cũng lần lượt rớt xuống đất.
Bọn họ không dám tin nhìn Giang Lâm, chưa bao giờ nghĩ Giang Lâm có thể dùng chiếc đũa đâm xuyên qua tay họ.
Ba người theo phản xạ định nhặt súng lên, nhưng Giang Lâm đã đến trước mặt họ, cầm lấy ba chiếc đũa rồi lại “vèo” ghim xuống.
Lần này, anh trực tiếp ghim tay trái của bọn người kia.
Màu đỏ máu tươi vô cùng chói mắt.
“A!”
Lại có một tiếng hét thảm thiết vang lên lần nữa, khiến tinh thần đám người Hàn Lai đều run lên.
Giang Lâm càng lúc càng tàn nhẫn hơn, anh không còn như trước nữa.
Một bác sĩ thực tập không biết sự đời, từ khi truyền thừa thành công, anh từ công pháp nhận được mà không ngừng luyện tập.
Nhưng có lẽ sự tàn nhẫn này, không phải chỉ vì truyền thừa, mà những lúc anh ngủ, những lúc tàn thức tu luyện, anh thấy rõ từng cảnh tượng Kiếm Thánh bị ám hại.
Từng mảnh ký ức tuy không rõ ràng nhưng làm anh cảm giác, tàn nhẫn khi cần thiết chính là tốt cho anh và người xung quanh anh.
Mà cần có nhất ở xã hội này chính là lực lượng và tiềm lực.
Ba tên đi theo bị thương không thể đứng dậy cũng như không thể rút đũa ra, chỉ có thể ngồi bệt xuống đất, lộ ra vẻ mặt kinh hoảng và sợ hãi.
Sự kiêu ngạo không sợ ai hoàn toàn tiêu tan.
Trong mắt họ, Giang Lâm chính là ác quỷ.
Bọn người Trần gia kia nghiến răng nghiến lợi, nhưng không ai dám manh động nữa, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn chằm chằm Giang Lâm.
“Tránh ra!”
Giang Lâm nhàn nhạt nói.
“Đều muốn chết?”
Đám người Hàn Lai hơi hoảng hốt, không ngờ Giang Lâm lại ngang ngược như vậy, càng tức hơn nữa là nhóm người Trần Huy Nhân chẳng có cách gì.
“Tránh ra, tránh ra.”
Trần Huy Nhân kiềm chế cơn tức giận.
“Sẽ có ngày tao gặp lại mày, sẽ khác!”
Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này, giống như một con rắn độc đang thè lưỡi.
Ông ta thề sẽ trả thù.
“Nhiều lời, toàn nói dư thừa.”
Lúc này, Lão Quỷ mới giảm bớt đau đớn và nửa quỳ trên mặt đất, nhìn chằm chằm bóng lưng của Giang Lâm cười.
“Gϊếŧ tao? Mày biết mày sẽ nhận hậu quả gì không?”
“Giang Lâm, đây là sự khác biệt giữa tao với mày. Mày có tức giận cũng chỉ dám đánh gãy tay chân của tao mà thôi, chứ mày không dám gϊếŧ tao.”
“Còn tao, chỉ cần tao có cơ hội, tao nhất định sẽ gϊếŧ mày và cả gia đình mày mà không cần lo lắng hậu quả về sau.”
“Dù sau lưng mày là ai thì cũng không thể làm gì tao.”
“Địa vị của tao với mày sẽ quyết định tao luôn luôn ở trên mày.”
“Sớm muộn gì tao cũng sẽ gϊếŧ mày. Cho dù không thể gϊếŧ được mày, tao còn có thể gϊếŧ Hứa Vân cùng đám người xung quanh mày…”
Hắn ta càng cười điên cuồng, đắc chí đến mức nói không nên lời.
Tôm tép mãi mãi chẳng thể lật trời được.
Đám người Hàn Lai lại được phen ngạo mạn thêm lần nữa, giễu cợt nhìn Giang Lâm đang chuẩn bị rời đi, la hét ầm ĩ một hồi mới chịu đi.
Mặc dù gϊếŧ người khá là không nên, nhưng việc đó lại thể khiến cho sự tức giận trong lòng vơi đi đôi chút.
Giang Lâm quay đầu nhìn Lão Quỷ.
“Muốn động đến người nhà của tao?”
“Còn phải hỏi?”
“Mày thường xuyên vắng mặt và không thể ở cạnh bọn họ đúng không?”
“Luôn có những lúc bảo vệ không được vẹn toàn, đúng chứ?”
“Sẽ có lúc họ không được bảo vệ, tao đủ sức làm điều đó.”
Lão Quỷ cười điên cuồng, vừa như để che giấu nỗi sợ hãi trong lòng, vừa như trút nỗi uất hận đối với Giang Lâm.
“Đừng để tao tìm được cơ hội, nếu không mày cứ chờ xem tao gϊếŧ bọn họ như thế nào.”
Hôm nay ông ta bị thương nặng, mặt mũi mất hết, ngay cả thể diện của Trần gia đều bị hủy toàn bộ, Lão Quỷ không thể tiếp nhận chuyện này, vì thế bằng bất cứ giá nào ông ta cũng phải đòi lại một chút gì đó.
Hắn ta nói là sự thật.
Cho dù Giang Lâm mạnh đến cỡ nào cũng không thể suốt ngày đi theo bên cạnh người thân, Lão Quỷ muốn tìm cơ hội để ra tay thật sự dễ dàng.
Với cách làm việc của Lão Quỷ, muốn gϊếŧ chết đám người thân mà Giang Lâm hay lui tới kia và Hứa Vân là chuyện không mấy khó khăn.
Trần Huy Nhân hơi nheo mắt, ông ta cũng bày ra tư thế sớm muộn gì cũng sẽ tính sổ.
Trong mắt Giang Lâm lóe lên sát khí, anh cười rạng rỡ nhìn Trần Huy Nhân.
“Người của ông đe dọa tui như thế, ông mặc kệ không quan tâm hay sao?”
“Tôi không quản lý được họ.”
Dường như Trần Huy Nhân đã nắm được điểm yếu khiến Giang Lâm không thể hạ đòn chí mạng.
Cho nên trên khuôn mặt già nua của ông ta thêm vài phần miệt thị cùng với coi thường.
Ông ta không dám động vào Giang Lâm, nhưng Giang Lâm cũng không dám động vào điểm mấu chốt của ông ta.
Giang Lâm hỏi lại một câu.
“Quản lý không được ư?”
“Không quản lý được!”
Trần Huy Nhân khıêυ khí©h một tiếng.
“Nếu không, mày tự quản đi?”
“Được!”
Giang Lâm nhẹ nhàng gật đầu, lấy ra một xấp tiền giấy và quăng vào trong không trung.
“Xoạch!”
Tiền bay đầy trời.
“Nói cho người của Trần gia biết, cha con Trần Huy Nhân cùng Lão Quỷ, kể cả người của họ, tôi lo chi phí mai táng hết!”
Giọng nói hạ xuống, Giang Lâm bay xuống cầu thang.
Người vốn bị bỏ qua là một thuộc hạ của Triệu Chí Thần lao ra, nhanh chóng dùng hai khẩu súng trên tay bắn “đoàng đoàng đoàng”…
Trong nháy mắt, cơ thể Lão Quỷ và Trần Huy Nhân ngã sấp xuống sàn.
“Đoàng!”
Phát súng cuối cùng, tên thuộc hạ lớn tuổi kia trực tiếp bắn nổ Trần Huy Nhân.
Quán trà hỗn loạn.
Sáu giờ tối, Giang Lâm ra khỏi cục cảnh sát Hoa Phong.
An toàn đi ra.
Trần Huy Nhân và Lão Quỷ đã chết, anh bị cảnh sát điều tra theo trình tự một trận.
Chẳng qua, cuối cùng hung thủ được xác định chính là thuộc hạ già kia của Triệu Chí Thần, không hề có chút dính líu gì đến Giang Lâm.
Trần Huy Nhân và gã ta có mối thù cướp vợ, người trước còn đánh đập và nhục nhã người sau ở nơi công cộng, do đó người này có động cơ gϊếŧ người trả thù.
Từ trước đến nay, Giang Lâm với Triệu Chí Thần không có gì, không lâu trước đó thuộc hạ kia còn cãi với Giang Lâm, vì thế Giang Lâm hoàn toàn không có khả năng xúi giục Triệu Chí Thần hay tên thuộc hạ kia gϊếŧ người.
Giang Lâm có lỗi làđi đánh người trước mặt đám đông.
Theo lời khai của Chu Tâm và những người khác, Giang Lâm thật sự không có nổ súng, cho nên anh chỉ cần nộp tiền bảo lãnh một trăm triệu là có thể ra ngoài.
Tuy rằng thuộc hạ kia đã bị bắt giam, nhưng ông ta đã bị ung thư kỳ cuối, đã định trước không công bằng đối với cha con Trần gia cùng với Hàn Lai.
Giang Lâm đứng ở cửa, ngắm nhìn hoàng hôn đẹp vô vàn.
Mặc dù trên tay đã dính không ít máu tươi, nhưng nghĩ đến Hứa Vân không còn bị quả bom hẹn giờ Lão Quỷ uy hϊếp.
Giang Lâm cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Anh muốn đến bệnh viện thăm Hứa Vân, nhân tiện giải thích sự việc trước đó, nhưng bất chợt anh thấy một chiếc xe màu đỏ lao thẳng về phía anh.
Xe đến như một cơn gió, chắn ngang trước mặt Giang Lâm.
Cửa xe hạ xuống, một khuôn mặt xinh đẹp xuất sắc đang mỉm cười hiện ra.
“Lên xe nào.”
Thái Mẫn cười mềm mại.
“Người trong mộng của em…”