Ban đầu tên hung thần Thất Báo thấy Giang lâm xuất hiện thì sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Hắn còn nhỡ rõ lần trước mang theo mười mấy người tìm Giang Lâm, kết quả bị đánh thảm, bản thân thiếu chút mất đi nòi giống.
Vỗn dĩ Thất Báo còn bị dọa sợ, muốn đi ức hϊếp người khác cho giải tỏa, cũng muốn tìm lại chút tôn nghiêm trước mặt đàn em, dù sao chỉ cần không trêu chọc tới quán nhỏ của cô gái được Giang Lâm bảo vệ là được.
Nhưng mà ức hϊếp hai kẻ già này sao lại gặp ôn thần rồi?
“Đại… ca, sao anh lại tới đây?”
Thất Báo nhanh chóng mỉm cười lấy lòng.
“Ức hϊếp cha mẹ tôi, sao tôi không tới được?”
Giang Lâm lạnh giọng nói.
Thất Báo vừa nghe xong thì kinh ngạc nhìn Từ Hạ cùng Giang Minh Viễn, hai người này là cha mẹ Giang Lâm?
Bình thường không phải em gái anh ta sao? Sao hôm nay lại người khác bán?
Địa điểm cũng không đúng, hắn đã hỏi rõ, chỗ quán của Giang Nguyệt bán ở phía bên kia đường, sao giờ lại nằm ở góc đường này.
Đây là cố ý chơi hắn sao?
Sao lại thế này?
Lần trước ức hϊếp em gái Giang Lâm, bây giờ là cha mẹ anh ta, đây là muốn đi chết rồi?
Thất Báo vội vàng lau mồ hôi, tiến lên cung kính với cha mẹ Giang Lâm.
“Bác trai, bác gái, hiểu lầm một chút, tôi biết mọi người cực khổ, nên tới đưa tiền cho mọi người đỡ vất vả.”
Nói xong trực tiếp quát mấy tên đàn em.
“Nhanh tay lên, tiền đâu, nộp ra đi.”
Mấy tên côn đồ không dám chần chừ, lập tức đem hết phí bảo kê đặt lên trên.
Thất Báo nhìn Giang Lâm vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, run rẩy đưa xích vàng ra đặt lên xe ăn vặt.
“Vừa rồi là đàn em không cẩn thận làm hỏng đồ, cái này xin bồi thường…”
“Đại ca à, anh xem có được không?”
Thất Báo toát mồ hôi hột, nhìn Giang Lâm lòng đầy sợ hãi.
Giang Lâm chậm chậm đi lên, thấp giọng nói.
“Về sau nếu còn dám tới làm chuyện bậy bạ, coi chừng.. tuyệt nòi đấy.”
Thất Báo nghe vậy thì chỉ thấy toàn thân lạnh toát, vội gật đầu nói.
“Biết… biết…”
“Cút!”
“Được, được…”
Thất Báo thấy Giang Lâm lên tiếng vội đem người chạy nhanh.
Giang Lâm quay đầu, chỉ vài giây nhìn hai vợ chồng già, anh đau lòng không thôi, khoảng thời gian này chắc họ thương tâm lắm.
||||| Truyện đề cử:
TruyenHD |||||
“Cha, mẹ!”
Giang Lâm run run thốt lên.
Từ Hạ cùng Giang Minh Viễn nhìn qua nghi ngờ hỏi Giang Lâm.
“Chàng trai à, cậu là…”
Giang Lâm cảm thấy bản thân không thể nói thành lời, anh rất muốn nói cho họ biết anh chưa chết, anh còn sống, chí ít cũng làm họ vui vẻ.
Chỉ là anh biết, bộ dạng bây giờ mà nói ra thì sẽ không được tin tưởng, có thể dọa cha mẹ.
Anh ổn định cảm xúc, sau đó hít sâu rồi nói.
“Bác à, dì à, là do từ nhỏ con mồ côi, chỉ là khi nhìn cả hai lại giống cha mẹ cháu, nên mới không chịu được mà gọi vậy.”
Từ Hạ nghe Giang Lâm nói vậy thì trong lòng đau xót không thôi.
“Còn là đưa bé số khổ, nếu con trai tôi không chết có lẽ cũng giống cậu rồi.”
Thực ta Từ Hạ nói vậy vì cảm thấy chàng trai này rất giống con mình, không phải ngoại hình mà là cảm giác của người mẹ.
Giang Minh Viễn động động tay Từ Hạ.
“Sao lại nói chuyện đó với người ta.”
Từ Hạ cũng phản ứng lại, vội cười nói.
“Cũng đúng, cảm ơn cậu giúp chúng tôi. Chỉ là tiền kia, chúng tôi không thể lấy, cậu cầm đi.”
“Không đâu, bọn họ phá đồ của hai người, kia chỉ là bồi thường, nhận lấy đi ạ.”
Giang Lâm nhẹ nhàng nói.
Từ Hạ nhìn đồ đạc bị làm hỏng trên đất cũng nghĩ đồng ý.
“Chàng trai, cảm ơn cậu.”
Từ Hạ cảm kích nhìn Giang Lâm rồi nói.
“Không cần cảm ơn, cho cháy một tô cháo quẩy là được.”
Giang Lâm nói.
“Được!”
Từ Hạ đồng ý, sau đó hai vợ chồng già bận rộn tay chân.
Giang Lâm nhìn vậy cũng chợt hỏi,
“Đúng rồi, không phải quán ở phía trước kia sao, sao giờ lại vào đây?”
Giang Lâm biết vị trí quán nhà mình, trước nay đều không có di chuyển nhiều, hôm nay đi tìm mới phát hiện lại không ở chỗ cũ, lúc tìm được thì lại thấy một đám côn đồ ức hϊếp họ.
“Haizz. Con gái tôi nói có người thu phí, thiếu chút bị ức hϊếp, chúng tôi mới đổi chỗ.” Giang Minh Viễn vớt bánh rồi nói.
“Đúng vậy, con gái tôi còn nói có người trẻ cứu nó. Còn nói trùng họ tên với anh trai nó.”
Từ Hạ nhìn Giang Lâm bỗng nhiên hỏi: “Là cậu sao?”
Giang Lâm gật đầu.
“Là cháu, cháu cũng là Giang Lâm, cùng Giang Lâm nhà bác ở cùng bệnh viện.”
Từ Hạ nghe vậy thì vui vẻ.
“Là cậu thật sao? Ông à, mau thêm đồ ăn vào, người ta giúp chúng ta hai lần đó.”
Giang Lâm thấy mẹ mình cười, anh cũng vui theo.
“Dì à, đừng khách khí thế, sau này cứ coi cháu là con trai là tốt rồi.”
Từ Hạ nhìn Giang Lâm, hơi sửng sốt, sau đó vui vẻ gật đầu.
“Được.”
Cháo cùng bánh đã làm xong, Giang Lâm nhận lấy.
“Giang Nguyệt đâu? Sao lại không cùng tới?”
“Nó à? Ra ngoài làm rồi, muốn kiếm thêm tiền phụ giúp gia đình.”
Từ Hạ nói.
“Ở đâu?”
“Hình như là câu lạc bộ đêm thì phải.”
Giang Minh Viễn nói.
‘Câu lạc bộ đêm?”
Giang Lâm nghe vậy thì nhíu mày, nơi đó không phải chỗ tốt lành gì cả.
“Sao con bé lại tới đó làm chứ?”
Giang Minh Viễn bất đắc dĩ nói.
“Cũng không còn cách nào, Giang Nguyệt nói chỗ đó dễ kiếm tiền, lại có thể giảm bớt áp lực cho gia đình, nên nó đi rồi, cũng là do sức khỏe chúng ta không tốt.”
Nghe Giang Minh Viễn nói, Từ Hạ bên cạnh thở dài.
Giang Lâm biết, khi bản thân còn sống với cha mẹ, đều là mình đi kiếm tiền để lo cho gia đình, sinh hoạt cũng không quá t.
Hiện tại bản thân không còn như trước, cha mẹ bày bán hàng vặt này cũng không nhiều tiền, Giang Nguyệt còn đi học, nếu không kiếm thêm tiền sẽ rất khó khăn.
Mà em gái của mình đơn thuần, sao có thể tới đó, câu lạc bộ đêm kia là nơi nào chứ, chắc sẽ nguy hiểm.
“Giang Nguyệt làm ở câu lạc bộ nào? Tên gì?”
Giang Lâm lo lắng hỏi.
“Hình như gọi là Câu lạc bộ Long Thiên.”
Từ Hạ trước đó cả đêm còn hỏi Giang Nguyệt, bây giờ vẫn nhớ rõ?
Câu lạc bộ Long Thiên.
“Em gái à, mới đến sao?”
Giang Nguyệt mặc đồng phục riêng màu đen, vừa mới đem rượu vào phòng VIP đã bị tên Liễu Kiệt giữ tay lại.
Giang Nguyệt hoảng sợ, vội vàng giãy giụa.
“Làm gì đó? Buông ra đi.”
Liễu Kiệt thấy Giang Nguyệt phản ứng mạnh càng hứng thú.
“Xem phản ứng này thì gái non rồi, tôi thích!”
“Anh buôn ra, tôi chỉ là phục vụ không phải người mời rượu.”
Giang Nguyệt sợ hãi.
Giang Nguyệt biết câu lạc bộ đêm không an toàn, chỉ là cô cho rằng mình không tiếp rượu, chỉ cần phục vụ có lẽ không sao, chỉ là cô vẫn còn quá đơn thuần rồi.
“Không sao cả, anh nói cho em nghe, tiếp rượu dễ kiếm tiền hơn phục vụ nhiều.”
Liễu Kiệt cười cợt nhả rồi kéo cánh tay Giang Nguyệt.
“Anh cũng không phải người sau, chỉ cần uống rượu cùng anh thôi mà.”
Liễu Kiệt kéo Giang Nguyệt tới trước ngực mình, nghĩ đến người đẹp đáng yêu này, lại còn là non tơ, hắn ta thấy vô cùng kí©h thí©ɧ.
Nhưng Giang Nguyệt sợ hãi, giãy giụa mạnh hơn, cũng theo phản xạ tát Liễu Kiệt.
Hắn bị đánh thì tức giận mắng.
“Con m* nó, dám đánh anh đây à?”
Giang Nguyệt sợ muốn chạy lại bị bạn bè Liễu Kiệt ngăn lại.
“Tìm giám đốc của các người tới cho tôi.”
Liễu Kiệt xoa xoa mặt bị đánh đau lạnh giọng nói.
Bạn bè Liễu Kiệt nghe vậy thì hiểu ý cười, đây chính là chiêu cũ của Liều Kiệt, muốn đùa giỡn phục vụ, tìm cấp trên là cách tốt nhất, đảm bảo làm đối phương ngoan ngoãn ngay.
“Liễu thiếu gia, sao vậy?”
Giám đốc Nghê vội chạy tới.
“Còn sao chăng gì? Tôi muốn một phục vụ uống rượu cùng, không uống thì thôi còn đánh tôi, xem đi làm sao thì làm.”
Liễu Kiệt lạnh giọng nói.
Giang Nguyệt nghe vậy thì vội thanh minh.
“Giám đốc, không phải, là hắn muốn làm chuyện bậy với tôi.”
Giám đốc Nghê này đương nhiên biết rõ là chuyện gì, chỉ là hắn biết Liều thiếu này cùng Triệu tổng có quan hệ thân thiết.
Đắc tội với Liễu Kiệt thì xem như xong đời.
Giám đốc Nghê lạnh giọng.
“Im miệng! Còn muốn làm thì cùng Liều thiếu uống rượu đi, đó là vinh dự cho cô rồi.”
“Liếu thiếu yên tâm, tôi sẽ để cô ấy uống rượu với ngài.”
Giám đốc Nghê nịnh nọt Liễu Kiệt, hoàn toàn mặc kệ Giang Nguyệt.
Liều Kiệt hừ lạnh.
“Không! Uống rượu thôi chưa đủ, cô ta còn đánh tôi, ngủ một đêm mới tạm xem như là đủ.”
“Không được!”
Giang Nguyệt nghe vậy lắc đầu nói.
“Tôi không cần làm nữa là được chứ gì.”
Nói xong Giang Nguyệt chuẩn bị đi thì bị Giám đốc Nghê ngăn cản.
“Đồ ngu ngốc, câu lạc bộ đêm là chỗ nào? Không làm thì không làm sao?”
“Không muốn làm cũng được vậy cở hết đồ đây, bò đi ra đi.”
Liễu Kiệt vẻ mặt khinh thường nhìn Giang Nguyệt rồi cười nói.
- ------------
Đủ 5 chương nhé. Mai tác bận xí việc nên có khi chỉ lên được 1 chương thôi.
Cả nhà chờ tác nha