Chương 110: Gây rối

Mặc dù anh đã nhận ra xe của Hứa Vân, cũng đoán cô có thể đã hiểu nhầm nhưng Giang Lâm không đuổi theo.

Dù sao thì mối quan hệ giữa hai người cũng sắp đến hồi kết, bây giờ căn bản không cần quan trọng việc giải thích nữa.

Trở lại phòng khám, Giang Lâm thu hồi tài liệu về cha của mình, sau đó rót một chén trà nóng và bắt đầu xem bệnh.

Rất nhanh, Tôn Hàn Thiên cũng đi tới, động tác nhanh gọn.

Có rất nhiều bệnh nhân, hai người bận bịu đến tận mười giờ.

Giang Lâm đang nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng pháo nổ ở bên ngoài đoàng đoàng rất đinh tai.

Giang Lâm liếc mắt liền thấy một phòng khám Trung y mới mở tên là Thập Nhất.

Mặt tiền rất lớn và được trang trí rất cổ kính.

Có bảy tám cô gái trẻ đón khách trong bộ đồng phục màu trắng, chân dài rất quyến rũ.

Ngoài ra miễn phí xem bệnh trong ba ngày.

Đơn thuốc cao hơn sẽ được tặng gạo.

Trong lúc nhất thời, Thập Nhất rất náo nhiệt, đông như đi hội.

Tôn Hàn Thiên bĩu môi nhìn Giang Lâm cười.

“Có ai đó muốn chặn đường của chúng ta kìa.”

“Cứ để chặn.”

Giang Lâm hoạt động để giãn gân cốt.

“Hy vọng họ cướp nhiều một chút, có thể cho chúng ta thanh nhàn được mấy ngày.”

Đối với Giang Lâm, bệnh nhân hiện tại trước là luyện tay cho Tôn Hàn Thiên, ngoài ra để tích ánh sáng trắng cho bản thân.

Còn việc anh kiếm được bao nhiêu tiền anh cũng không quan tâm.

Giang Lâm xem bệnh cho đám người kia thì tiền vào như nước, căn bản không quan tâm miếng ăn có bị cướp hay không.

Tôn Hàn Thiên nhìn đội ngũ trước mặt và mỉm cười.

“Nói cũng đúng.”

“Bác sĩ, có thể nhìn cho vợ của tôi một chút được hay không?”

Đúng lúc này, một đôi vợ chồng trẻ tuổi ngồi xuống trước mặt Tôn Hàn Thiên. Người chồng lo lắng mở miệng.

“Tôi cùng với vợ tôi đã kết hôn ba năm, vẫn muốn sinh một đứa con nhưng không thể nào mang thai được.”

“Chúng tôi đã đi rất nhiều bệnh viện nhưng kết quả là không điều tra ra cái gì cả.”

“Nghe người ta đồn rằng nơi đây có bác sĩ có danh tiếng, không có bệnh nào là không thể trị, không có người nào là không cứu sống được, cho nên chúng tôi muốn mời hai người nhìn một chút.”

“Cầu xin hai người, nhất định phải làm cho vợ tôi có thai, làm ơn, tôi rất muốn có một đứa con.”

Người vợ xinh đẹp cũng phụ họa theo.

“Yên tâm đi, y thuật của bác sĩ ở đây nghe nói là đứng hàng đầu, nhất định sẽ không để cho chúng ta thất vọng đâu.”

Giang Lâm khẽ cau mày, nhìn đối phương có vẻ như khen nhưng kỳ thực là đẩy Tôn Hàn Thiên tới tình thế tuyệt vọng.

Nhất định phải chữa trị khả năng không mang thai được của bọn họ.

Không phải vậy thì phòng khám này chỉ là thùng rỗng kêu to, Giang Lâm và Tôn Hàn Thiên chính là lừa đảo.

Anh liếc nhìn người vợ trẻ tuổi, khoảng hơn ba mươi tuổi, cao, mắt phượng, bờ eo thon, gương mặt trắng nõn, tóc dài xõa vai trông rất quyến rũ.

Đặc biệt là thời điểm cắn môi sẽ cho người ta một loại cảm giác run người.

Mà hai chân dài diện quần tất giống như một thiếu nữ đa tình tràn đầy dụ hoặc.

Loại phụ nữ này chắc chắn sẽ làm tâm điểm khi ra ngoài đường.

Trên thực tế, rất nhiều bệnh nhân nam hoặc người nhà cũng nhìn lén người phụ nữ này.

Ngay cả Tôn Hàn Thiên cũng thỉnh thoảng nhìn cô ta một chút.

Quá đẹp!

Chỉ là Giang Lâm luôn có cảm giác có điều gì đó là lạ.

“Để tôi xem một chút.”

Tôn Hàn Thiên không suy nghĩ nhiều, đưa tay ra bắt mặt cho người vợ trẻ tuổi này.

Sau năm phút, anh ta nhíu mày, nghiêm nghị chưa từng thấy.

Người chồng vội vàng hỏi.

“Bác sĩ, vợ của tôi thế nào?”

“Để tôi nhìn lại một chút.”

Tôn Hàn Thiên thở ra một hơi dài và bắt mạch cho người vợ trẻ tuổi này một lần nữa.

Thật lâu sau đó, anh ta lắc đầu cười khổ, một mặt không thể làm gì.

Mạch tượng của người vợ trẻ tuổi này quá khó hiểu.

Anh ta làm nghề y lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta gặp mạch tượng như vậy.

Anh ta nhìn về phía Giang Lâm.

“Tiểu sư tổ, thực lực của con quá kém, không thể bắt mạch được.”

Cảm xúc Giang Lâm đều đều, đi qua bắt mạch cho người phụ nữ trẻ tuổi. Không đến ba mươi giây, anh thu tay lại.

Sau đó, anh nhìn xem hai vợ chồng trẻ tuổi.

“Hai người mau cút ngay.”

“Cút đi?”

Người chồng với khuôn mặt bất mãn.

“Bác sĩ, thái độ của các người là gì vậy? Có thể chữa thì chữa, không thể chữa thì nói, nhục mạ vợ chồng chúng tôi làm gì?”

Người vợ trẻ tuổi cũng trợn mắt lên.

“Đúng vậy, tấm biển vàng kia vẫn đang treo ngoài kia, tại sao lại có loại thái độ ác liệt như vậy?”

“Coi như các người không thể trị cũng không thể dùng ác ngôn đả thương người như vậy.”

Khi những bệnh nhân xếp hàng nhìn thấy tình hình, họ đều nói Giang Lâm vô lễ với bệnh nhân, hoàn toàn không có thái độ bác sĩ như mẹ hiền đối với bệnh nhân.

Tôn Hàn Thiên đi tới gần Giang Lâm nói nhỏ.

“Tiểu sư tổ, chuyện gì xảy ra vậy?”

“Hai người không cút đi?”

Giang Lâm bưng chén trà lên uống một ngụm.

“Đợt lát nữa muốn đi cũng không được.”

Khuôn mặt người chồng lạnh lùng.

“Bác sĩ, các người tột cùng là có ý tứ gì? Các người làm như vậy có được coi là bác sĩ nữa không?”

“Chúng tôi muốn khiếu nại các người, đóng cửa phòng khám này của các người.”

Người vợ trẻ tuổi cũng nhao nhao hét lên.

“Phòng khám này không có tôn trọng bệnh nhân, đơn giản là không có nửa điểm đạo đức nghề y.”

Tôn Hàn Thiên muốn đi lên phía trước khuyên ngăn nhưng Giang Lâm lại đưa tay ngăn lại, tùy ý để hai người gọi, dẫn tới vô số người đi về phía bên này.

Chẳng mấy chốc đám đông và bệnh nhân ở cửa Thập Nhất cũng chạy đến xem náo nhiệt.

Dù các mỹ nhân có xinh đẹp đến đâu đi chăng nữa thì họ vẫn chưa thấy bác sĩ và bệnh nhân đánh nhau.

Trong lúc nhất thời, phòng khám của Giang Lâm chật ních không ít người.

“Mong mọi người phân xử, vợ chồng chúng tôi từ xa xôi ngàn dặm ở nơi khác đi tới đây thành tâm thành ý cầu cứu bác sĩ ở đây.”

“Tay nghề của bác sĩ thì hời hợt, không nhìn ra được bệnh. Anh ta không những không xấu hổ mà còn xúc phạm vợ chồng chúng tôi và bảo chúng tôi cút ra khỏi đây.”

Giã đàn ông điên cuồng gầm rú.

“Mọi người nói, loại phòng khám như vậy có nên để tồn tại tiếp được hay không?”

Đám đông nghị luận, đa phần biểu lộ thái độ thất vọng đối với phòng khám có danh tiếng lâu năm.

Còn nói sau khi thay người thì tiêu chuẩn của phòng khám giảm mạnh.

“Hai người nói sai rồi, tôi đâu chỉ nhục mạ vợ chồng hai người, tôi còn đánh cả người luôn.”

Giang Lâm ung dung bước tới sau đó bộp bộp hai tay vung ra, trực tiếp tát hai vợ chồng ngã trên mặt đất.

“A…”

Hai vợ chồng kêu gào thảm thiết, sau đó bụm gò má gào thét.

“Thầy thuốc ở đây đánh người, thầy thuốcđánh người, mọi người mau báo cảnh sát.”

Không ít người giận dữ mắng mỏ hành động của Giang Lâm, còn cầm điện thoại di động lên báo cảnh sát.

“Nhanh chóng báo cảnh sát, thuận tiện kêu cả truyền thông tới luôn đi.”

Giang Lâm cười vỗ vỗ hai tay.

“Nói cho bọn họ biết phòng khám này xuất hiện người đàn ông muốn mang thai.”

Mang thai?

Đàn ông?

Đám đông giật mình sau khi nghe những từ này.

Cơ thể hai vợ chồng khẽ chấn động, đôi mắt khó tin nhìn Giang Lâm.

“Thằng khốn, mày nói bậy bạ gì đó?”

Khí thế gã chồng kia hùng hổ.

“Mày nói xấu bọn tao, bọn tao muốn khiếu nại, muốn đóng cửa cái phòng khám này.”

“Khiếu nại?”

Giang Lâm nở nụ cười từ chối cho ý kiến.

Từ từ tiến lên vỗ hai cái tát, trực tiếp đánh ngã vợ chồng gây chuyện kia.

“Anh mang đến một tên gay, buộc chúng tôi khiến cho anh ta sinh con, anh còn muốn đi khiếu nại?”

“Cha của anh có thể mang thai, hay là ông nội anh có thể mang thai?”

Giang Lâm dẫm lên người vợ trẻ tuổi, không đợi tên chồng kia xông lên liền kéo váy người vợ trẻ tuổi xuống.

“A!”

Người vợ trẻ tuổi vô thức hét lên một tiếng, còn đưa tay che đi chỗ mẫn cảm của chính mình nhưng đã quá muộn.

Chỗ căng phồng chiếu vào tầm mắt của mọi người.

Giang Lâm không ngừng tay, anh lại đưa tay kéo áo của ‘cô ta’ xuống.

Một vùng bằng phẳng.

“Vãi thật, thì ra là đàn ông.”

“Ôi hỏng mắt tôi.”

“Đồ chó hoang, đàn ông muốn mang thai sinh con? Đây không phải là cố tình đến quấy rối sao?”

“Buộc bác sĩ làm cho đàn ông mang thai, còn không bằng nhờ bác sĩ biến con chó thành đàn bà đi.”

Đám đông quần chúng nghị luận ầm ĩ.

Tất cả đều quay sang mắng mỏ vợ chồng gây sự kia, có một số người còn kém chút nữa lao lên đánh, cảm thấy hai người này đang đùa giỡn bọn họ.

Tôn Hàn Thiên chợt nhận ra lý do tại sao anh không thể bắt mạch được.

Thì ra cô vợ trẻ này lại là một tên gay.

Chỉ là dáng dấp thực sự quá đẹp.

Gã chồng kia vội vàng đem ‘Người Vợ’ dìu đứng lên, sau đó chỉ vào Giang Lâm gầm thét.

“Mày, bọn mày chờ lấy, tao sẽ không bỏ qua cho bọn mày….”

“Chờ lấy? Ai cho hai bọn anh chờ?”

Giang Lâm đi lên đạp bay gã chồng.

“Đánh gãy hai cánh tay của anh ta rồi ném ra bên ngoài.”

Giống như một đầu chó hoang dẫn dắt mọi người tới đây…

Sau khi trải qua sự nháo trò của vợ chồng ngu xuẩn kia thì danh của phòng khám càng mạnh mẽ hơn. Lập tức không ít bệnh nhân từ Thập Nhất chạy qua xem bệnh.

Giang Lâm rất là bất đắc dĩ, ban đầu hy vọng Thập Nhất chia sẻ bệnh nhân một chút, kết quả là bệnh nhân lại tăng lên gấp đôi.

Khiến cho anh và Tôn Hàn Thiên phải tới sáu giờ tối mới xem bệnh xong.

“Tiểu sư tổ, hai cái tên giả vợ chồng kia này nhất định là bị người ta sai khiến, nếu không thì sẽ không ăn no rửng mỡ đến quấy rối chúng ta.”

Tôn Hàn Thiên một bên cầm lá trà để pha trà, một bên hiếu kỳ nhìn Giang Lâm mở miệng nói.

“Tại sao lại không đồng ý đi điều tra thân phận của bọn họ?”

“Không cần điều tra cũng biết là do Thập Nhất phái tới.”

Khóe miệng của Giang Lâm nhếch lên, nở một nụ cười.

“Chỉ là lưu lại một con đường để sau này dễ nói chuyện.”

Anh từ trong túi quần ném ra một tờ chi phiếu, đây chính là vật mà anh kéo áo người vợ trẻ tuổi nhặt được.

Tôn Hàn Thiên cầm lên xem xét, phát hiện ra đây chính là chi phiếu của Thập Nhất.

“Thì ra sư tổ sớm đã có chứng cứ.”

Tôn Hàn Thiên giơ ngón tay cái lên.

“Chỉ là nếu bị đối phương tới quấy rối thì tại sao chúng ta không đáp trả? Cứ để bọn họ ức hϊếp chúng ta như vậy sao?”

Ngữ khí Giang Lâm rất bình thản.

“Một là cho bọn hắn một cơ hội, dù sao đối phương cũng cứu người.”

“Hai là đánh gãy tay của hai người kia khiến cho Thập Nhất phải bồi thường rất nhiều. Nếu như không cho ra vài trăm triệu thì không xong với họ đâu, xem như đây là một sự trừng phạt nho nhỏ cho họ đi.”

“Ai thông minh sẽ không bao giờ tìm chúng ta để gây phiền phức.”

Anh cười cười.

“Đương nhiên, nếu như nhất định muốn chúng ta chết thì tôi sẽ không ngại làm cho Thập Nhất phải biến mất.”

Tôn Hàn Thiên khẽ gật đầu.

“Đã hiểu.”

Anh ta đã học được rất nhiều cách đối nhân xử thế từ Giang Lâm.

Đối với kẻ địch thì Giang Lâm tàn khốc vô tình nhưng đối với người bình thường thì Giang Lâm lại tỏ ra vô cùng bình thản.

Sau ba ngày, phòng khám không xảy ra biến cố gì cả, ngược lại bệnh nhân lại nhiều thêm rất nhiều, tất cả đều tới vì y thuật của Giang Lâm.

Giang Lâm cũng không có khinh thường, cùng Tôn Hàn Thiên ngồi chung xem bệnh.

Mỗi ngày đều xem bệnh cho hơn vài chục người, đau lưng, mệt mỏi.

Tuy nhiên ánh sáng trắng của khí tức kia đã được khôi phục được bảy mảnh từ khi bệnh nhân tới đây xem bệnh tăng lên.

Cuộc sống của Giang Lâm vô cùng bận rộn khiến cho anh cũng quên đi chuyện không vui với Hứa gia.

Nhưng mà khi nhớ tới Hứa Vân thì trong lòng anh vẫn không thấy thoải mái như cũ.

Giang Lâm luôn cảm thấy có một sợi dây níu giữ bản thân.

“Reng!”

Đúng lúc này, điện thoại của Giang Lâm reo lên.

Anh cúi đầu xem xét, là Hứa Vân gọi điện tới.

Theo bản năng anh cúp máy.

Nhưng rất nhanh điện thoại vẫn reo lên một lần nữa, vẫn là Hứa Vân.

Thần sắc Giang Lâm do dự, cuối cùng vẫn là bấm nghe máy.

“Có chuyện gì”

“Giang Lâm, Giang Lâm, mau tới bệnh viện, mau tới bệnh viện, Giang Minh Viễn… cha của Giang Lâm…”

Bên tai truyền đến tiếng thét của Hứa Vân.

"Ông ấy bị thương rất nặng.”