Âu Dương Vũ nhướn mày nhìn lại nhìn cô gái xinh đẹp đàng hoàng trước mắt mình.
Vóc dáng của cô ta mảnh mai, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút bóng bẩy, trên đầu toàn là châu ngọc trân quý, quần áo toàn gấm vóc lụa là quý giá, thoạt nhìn trông vô cùng trẻ trung diễm lệ kinh động lòng người.
Một cô gái xinh đẹp là thế nhưng khi cái miệng chúm chím của cô ta phát ngôn ra thì hoàn toàn ngược lại so với vẻ ngoài.
“Chậc chậc chậc, Âu Dương Vũ, ngươi cũng có ngày hôm nay sao?.” Âu Dương Doanh, Tứ tiểu thư của Âu Dương gia, giờ phút này đang làm vẻ mặt cùng giọng điệu mỉa mai với Âu Dương Vũ, khóe môi cong lên vẻ kiêu ngạo cố ý châm chọc tươi cười: “Ngươi cũng thấy rồi đó, chàng ấy không yêu ngươi, tại sao ngươi cứ phải ngu ngốc tự hành hạ bản thân - cố đi tìm cái chết như vậy? Thật đúng là con ngốc!”
Âu Dương Vũ của ngày trước rõ ràng chỉ là một cô gái ngu ngốc yếu đuối, chịu đựng nhẫn nhục, từ trước đến nay đều bị Âu Dương Doanh bắt nạt, ức hϊếp cho nên Âu Dương Doanh mới dám có thái độ độc địa trước mặt nàng.
Đôi mắt của Âu Dương Vũ chợt nhíu lại, ánh mắt bình tĩnh hướng về phía cô gái trước mặt. Chỉ có điều là cô gái nhỏ kiêu ngạo, ương ngạnh có thừa, một nha đầu không hiểu chuyện,IQ thấp như thế căn bản không thể nào kí©h thí©ɧ cơn tức giận của nàng
Thấy Âu Dương Vũ không nói gì, chỉ ngồi im bất động, khóe môi Âu Dương Doanh nhếch lên một chút ý cười lạnh, đáy mắt đầy hận ý dạt dào: “Ngươi cho rằng một khi lấy cái chết ra để đe dọa thì Hoài An vương chàng ấy sẽ xem xét lại việc hủy hôn với ngươi sao? Ha ha ha, nực cười, Âu Dương Vũ, ngươi có biết không? Biểu ca nói với ta, ngay khi ngươi đi tìm cái chết thì Hoài An vương vốn không hề có ý định cản ngươi, mà hơn thế nữa chàng ấy trong lòng thầm hy vọng Âu Dương Vũ ngươi có thể sớm biến mất khỏi thế gian này a!!”
“Vậy thì sao?” Đôi mắt Âu Dương Vũ bình thản nhìn mà như không về phía Âu Dương Doanh.
“...” Âu Dương Doanh nghe vậy, cổ họng giống như bị ai đó bóp nghẹn, nhất thời có chút sợ sệt. Ban đầu vốn tưởng rằng Âu Dương Vũ này sẽ phát điên, sau đó nghĩ quẩn, rồi kêu khóc thất thanh đến kiệt sức, hay tốt nhất là có thể tìm một cái cột nào đó tự vẫn, nhưng phản ứng của Âu Dương Vũ lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng
Bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, cứ như vậy không thèm đếm xỉa đến, cứ như là một người khác chứ không phải Âu Dương Vũ trước đây.
“Xuy ——” Tiếng cười nhạo đột nhiên phát ra từ miệng Âu Dương Doanh: “Âu Dương Vũ, lần đập đầu này lại khiến cái đầu heo của ngươi miễn cưỡng thông suốt một chút rồi sao? Lấy bất biến ứng vạn biến? Ngươi nghĩ rằng ngươi làm như vậy thì sẽ khiến cho Hoài An vương suy nghĩ lại rồi quay trở về bên cạnh ngươi? Một khi đã bị người đàn ông mình yêu ruồng bỏ thì đừng cố ôm vọng tưởng nữa đi! Hoài An vương là người đàn ông của Tam tỉ, ngươi vĩnh viễn sẽ không bao giờ có được!!”
Tam tỷ? Người mà qua lời kể của A Tú là người dịu dàng thiện lương, nhu mì như nước, tài hoa hơn người đứng đầu thiên hạ - tài nữ Âu Dương Tụ?Âu Dương Vũ ngẫm nghĩ một lát, liếc liếc mắt nhìn vẻ mặt kiêu ngạo xấc xược của Âu Dương Doanh, như có như không đáp lại, “Tam tỷ sao? Nhưng mà Hoài An vương rõ ràng nói với muội là trong lòng hắn ta chỉ có duy nhất một người đó là tứ tỉ a.”
Ở trước mặt mình mà còn thể hiện tỷ muội tình thâm sao? Vậy để Ta thử xem tình tỷ muội của hai người sâu đậm đến mức nào?! Âu Dương Vũ khép hờ đôi mắt, che dấu đi ánh mắt khinh thường cùng gian xảo của mình, đồng thời khóe miệng chợt cong lên.
“Ngươi, ngươi nói cái gì...” Âu Dương Doanh bị những lời này làm cho ngây dại. Nếu nghe kỹ trong lời nói đó sẽ dễ dàng phát hiện ra biểu tình của nàng vô cùng mừng rỡ, trong lúc nhất thời mừng rỡ như điên, Âu Dương Doanh ngạc nhiên đến ngốc lăng, gương mặt hiện lên chút nghi hoặc nửa tin nửa ngờ.
“Tứ tỷ, tỷ biết muội là người chưa bao giờ nói dối.” Âu Dương Vũ lại thêm mắm thêm muối một phen, “Nếu tỷ không tin lời nói của muội vậy có thể đi tìm Hoài An vương để xác thực.”
Đi tìm Hoài An vương để chứng thực? Âu Dương doanh cư nhiên bình thường không có lá gan đủ lớn để đi tìm Hoài An vương, trừ phi là trường hợp khẩn cấp.
Âu Dương Vũ thấy nàng nửa tin nửa ngờ, lại hối hận thở dài, “Muội là người bị chồng chưa cưới ruồng bỏ, chuyện đau đớn như vậy làm sao mà quên được. Bây giờ muội nào còn dám hy vọng xa vời đến Hoài An vương nữa? Nhưng mà người Hoài An vương thích là Tứ tỷ, tứ tỷ nếu như đem người đàn ông yêu mình trao cho Tam tỷ, đến lúc đó cả ba người đều sẽ đau khổ... Tứ tỷ thấy muội nói có đúng không?”
Bản thân vốn là nhân viên cấp cao của cục an ninh quốc gia đương nhiên ngụy trang hành động tự nhiên là tuyệt đỉnh, Âu Dương Vũ diễn sâu vô cùng, Ngoài ra, Âu Dương Doanh từ trước đến nay đều coi Âu Dương Vũ là con ngốc, làm sao mà không tin cho được?
Âu Dương Doanh hoàn toàn tin toàn bộ những gì Âu Dương Vũ nói, nàng cố ý ho khụ một tiếng, lộ ra bản mặt bình tĩnh, nhưng cũng không thể nào giấu đi được niềm vui sướиɠ trong lòng, khóe miệng cong lên vô cùng đắc ý.
“Âu Dương Vũ, nếu ngươi dám gạt ta, ta sẽ cho ngươi biết hậu quả!” Âu Dương Doanh cuối cùng cũng xác nhận.
“Nếu muội lừa tỷ, tỷ muốn phạt muội gì cũng được... hay là phạt cả đời muội không bao giờ gặp Hoài An vương! Phạt muội vĩnh viễn không bao giờ chiếm được trái tim của Hoài An vương!” Ai mà muốn gặp cái loại đàn ông thối như hắn? Ai mà đi yêu thích cái loại vương gia này chứ? Âu Dương Vũ ước gì cả đời không bao giờ gặp hắn.
“Hừ! Ý kiến này không tồi.” Âu Dương doanh hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, bước chân đi một cách nhanh chóng rời khỏi, nội tâm bên trong của nàng bây giờ vô cùng cao hứng. Nhìn cái bộ dạng nghênh ngang rời của nàng,đôi mắt Âu Dương Vũ ngưng một chút đạm sương, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như nước, khóe miệng nhếch lên mang ý mỉa mai châm chọc sáng lạn cười.
Ha ha, xưa nay Tam tỷ cô là loại phụ nữ giả nhân giả nghĩa, cố bày ra bộ dáng trong trắng thuần khiết, cô cho rằng nếu không có Âu Dương Vũ thì cô có thể đường đường chính chính thuận lợi trở thành vương phi của Hoài An vương đó sao? Cô sai rồi, đừng quên cô còn có một cô em gái ngu ngốc nữa.
Họa thủy đông dẫn, tỷ muội tương tàn, quả là một bộ phim hay, thật muốn tận mắt xem màn kịch này.
“Ngũ tiểu thư, người đã lâm vào hoàn cảnh này rồi, lỡ như nếu không đúng như những gì người nói vậy thì. ...” A Tú mang cho Âu Dương Vũ một ly nước, ánh mắt mang chút lo lắng. Mình thì không hề thích cái tên Hoài An vương đó, nhưng việc Ngũ tiểu thư thích hay không thích mình cũng không quản được.
“Nếu là thật, chẳng phải sẽ là một chuyện tốt sao?” Âu Dương Vũ cười hớn hở nói tiếp, “Đừng nói với ta trong đầu em vẫn còn mang cái tư tưởng kiểu như Ngũ tiểu thư vẫn còn luyến lưu với cái tờ hủy hôn đó chứ? Ta không phải là thánh mẫu.”
Cổ tay vuốt nhẹ Ngọc Kỳ Lân đồ án bên hông, đôi mắt Âu Dương Vũ hiện lên một tia tự tin.
Chính viện, đông sương phòng.
Gió thổi khởi bức rèm che bích thúy tạo ra âm thanh êm tai dễ chịu
Cây tử đàn trên chiếc ghế thượng, phu nhân Tả thừa tướng - phu nhân Tôn thị bưng một ly trà hương, đôi mắt nhìn chiếc bàn đầy sổ khóe miệng giơ lên thản nhiên cười yếu ớt.
“Phu nhân, chỗ này có cần thay đổi một chút không ạ?” Nha hoàn Thanh Vân bên người Tôn thị mang vẻ mặt cung kính hỏi, nhưng cũng mang theo một tia đắc ý cười.
Tôn thị tay không buông vỗ về bản sổ sách kia, khuôn mặt mang ý cười, nhưng lời nói nói ra lại như cơn gió thoảng qua lạnh thấu xương “Cái gì nên làm cái gì không nên làm, ngươi không cần phải để bản phu nhân ta phải nhắc nhở chứ?”
Thanh vân khom người quỳ rạp xuống đất, thần sắc sợ hãi nói: “Vì nô tỳ cảm thấy trong người không khỏe đã nhiều ngày, mãi nằm trên giường tĩnh dưỡng cho nên cái gì cũng không rõ.”
“Ngươi thật lanh lợi. Được rồi, tự mình đến phòng thu chi lĩnh thưởng đi.” Đuổi Thanh Vân đi, Tôn thị nhìn chồng sổ sách dày kia, không tiếng động nở nụ cười.
Lúc trước Dương thị mang theo toàn bộ gia sản để gả vào Âu Dương gia,mười ngàn trang sức đỏ rực thật đúng là cực phẩm a. Đáng tiếc a đáng tiếc, lại có chút ngu xuẩn, chưa gì mà đã không thể chịu đựng được đả kích ngu ngốc đi tìm cái chết.
Dương đại tướng quân năm đó tài sản cũng không có là bao, lấy đâu ra gia sản khổng lồ này chứ? Nay toàn bộ của hồi môn này tất cả đều là của nàng. Đến lúc đó lấy ra một nửa mang cho tiểu tam cùng tiểu tứ để mua thêm trang sức.
Về phần Âu Dương Vũ? Tiểu tiện nhân kia bị Hoài An vương ném cho một tờ hủy hôn, không danh không phận năng lực lại kém, cho nên mới xem xét việc miễn cường cho Âu Dương Vũ này một triệu bạc để nó rời khỏi phủ xuất gia làm ni cô bầu bạn với phật tử đến cuối đời
Nhưng mà, Âu Dương Vũ thật sự sẽ dễ dàng để cho Tôn thị an bài như vậy sao?
Nếu như là Âu Dương Vũ của trước kia, đương nhiên chỉ cần một câu nói của Tôn thị sẽ quyết định tương lai về sau của nàng. Nhưng bà ta không biết rằng Âu Dương Vũ hiện tại tuyệt đối là người mà bà không nên giở trò.