Ngay thời điểm hai người lặng lẽ chăm chú nhìn nhau ở khoảng cách xa, Dao Hoa công chúa lại từng bước từng bước một, trên mặt nở ra nụ cười tươi như hoa, chậm rãi kiên định đi về phía Dạ Trọng Hoa.
Y phục hoa mỹ, đường cong nhỏ nhắn lung linh ẩn hiện, dường như mỗi một bước đi đều trở nên thướt tha yêu kiều, hơn nữa khuôn mặt tuyệt mỹ vô song đẹp đến động lòng người của nàng khiến cho hô hấp của mọi người ở đây trở nên không thông.
Dao Hoa công chúa, quả không hổ là tuyệt đại giai nhân của Đông Tấn quốc, dung mạo nhan sắc như thế, ai có thể cự tuyệt được a?
Dao Hoa công chúa thực tự tin, nàng tin rằng so về sắc về tài, toàn bộ cả Đông Tấn quốc này không có người nào có thể cùng nàng so sánh cả. Đột nhiên Dạ Phi Bạch muốn đến Đông Tấn quốc tìm người để cầu thân nếu không phải vì nàng mà đến thì còn ai vào đây?
Nhìn thấy Dao Hoa công chúa tự tin đứng bên cạnh Dạ Trọng Hoa,mọi người ở đây đều nghĩ rằng suy đoán ban đầu của bọn họ đều là thật, trông hai người tình chàng ý thϊếp thế kia thật vạn phần xứng đôi.
Mắt chứng kiến một màn này, Âu Dương Vũ cảm thấy đáy lòng bỗng có chút chua xót. Không biết vì sao, nàng đột nhiên có một loại cảm giác thất vọng không thể nói nên lời, nàng không khỏi tự giễu cười trừ. Dạ Trọng Hoa với mình có quan hệ sao? Hôm nay hắn ta có cầu hôn với công chúa Dao Hoa hay không cũng liên quan gì đến mình! Chẳng lẽ bởi vì những lời nói trót lưỡi đầu môi của hắn mấy hôm trước thì sẽ khiến nàng bận tâm suy nghĩ về hắn sao, sẽ trở thành người phụ nữ của hắn sao? Thật nực cười.
Trong lúc nhất thời, hắn đem cặp mắt sắc bén lặng lẽ nhìn nàng, con ngươi dần dần trầm xuống, giống như bị mất món đồ vật quý, có chút khó chịu. Hắn nhớ đêm đó khi nàng khẳng định không muốn có bất kỳ quan hệ gì với hắn, ánh mắt của nàng bây giờ với ánh mắt của nàng lúc đó quả thực lạnh lẽo đến mức bức người, hắn không tài nào đoán được bây giờ Âu Dương Vũ nàng đang suy nghĩ cái gì? Tâm trạng của hắn đột nhiên căng thẳng, giống như bị roi hung hăng quất vào người.
[ Chưa gì mà Ta thấy có mùi sợ vợ ở đây rồi á...-.-]
Dao Hoa công chúa đứng trước mặt Dạ Trọng Hoa, nàng đang đắm chìm trong sự tự tin vốn có của mình cho nên hoàn toàn không có nhận ra được sóng ngầm mãnh liệt đang trỗi dậy trong mắt Dạ Trọng Hoa cùng Âu Dương Vũ. Nàng mị hoặc tươi cười nói: “Trên đời này đối với thϊếp đã nghe qua rất nhiều về tiếng tăm lẫy lừng của Dạ Phi Bạch chàng, khắp thiên hạ này không một ai mà không ái mộ chàng cho nên nếu nói trên đời này ai có thể xứng đôi vừa lứa với thϊếp thì nhất định cũng chỉ có một người là chàng thôi.” Nói xong, nàng đem cặp kia mị hoặc kia gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Trọng Hoa, môi mỏng nở ra nụ cười đầy tự tin cũng cao ngạo.
Dạ Trọng Hoa đại khái cũng không nghĩ rằng Dao Hoa công chúa lại chủ động như thế, hắn bất giác giật mình, đôi mắt lạnh lẽo cùng thâm thúy, bình tĩnh không hề bận tâm.
Âu Dương Vũ chuyển tầm mắt từ Dạ Trọng Hoa sang đến người hiện tại đang đứng ngay bên cạnh hắn - Âu Dương Hiên, vị này trên danh nghĩa là đại ca của nàng,ngay tại thời điểm nàng nhìn thấy hắn chăm chú quan sát thái độ của công chúa Dao Hoa đối với Dạ Trọng Hoa, đôi tay hắn nắm chặt thành quyền, hai cánh môi khẽ bặm lại siết chặt.Âu Dương Vũ thầm than: Haizz....., Ai bảo trời sinh ra Dạ Trọng Hoa hắn là người vô cùng xuất chúng a?
Đáy mắt Dạ Trọng Hoa lóe lên một tia châm chọc, đùa cợt dáng vẻ của hắn vô cùng hấp dẫn, ngay mỗi đường nét trên con người hắn đều toát lên phong thái ưu nhã cùng cao quý.Đôi mắt sâu thẳm kia toát lên vẻ tà mị, mê hoặc lòng người, phảng phất có một ma lực khiến người khác nhìn vào phải hồn xiêu phách lạc, cả người tỏa ra hơi thở vô cùng nguy hiểm khiến người ta khó có thể kháng cự. Hắn chỉ thản nhiên ừ một tiếng, tỏ vẻ như hắn đã biết.
Quả thật đúng là yêu nghiệt hạ phàm, không có tục nhân nào có thể sánh bằng. Mặc dù đứng trước một Dao Hoa công chúa tuyệt sắc như vậy, thế nhưng hắn ngay cả một câu cũng keo kiệt không thèm mở miệng nói. Không hổ là hoàng tử Dạ Nhị huy hoàng từng mang kiếm chặt đứt ngón tay của công chúa Nam Phong Quốc trong truyền thuyết! Âu Dương Vũ không khỏi âm thầm cho hắn một tràng vỗ tay.
Khuôn mặt Dao Hoa công chúa bỗng chốc méo mó trông khó coi vô cùng.
Nàng hoàn toàn không ngờ, mình đã chủ động nói ra đến như vậy mà chỉ nhận lại mỗi tiếng “ Ừ” của hắn, nhưng không sao, nàng rất nhanh hồi phục tinh thần, đôi mắt đẹp linh động khẽ chớp hỏi:“Dạ Phi Bạch, chẳng lẽ chàng không có lời gì muốn nói với thϊếp sao?” Bàn tay thon dài có chút giơ lên, khóe miệng khẽ cong lên cười đắc ý. Mục đích chàng ấy đến đây không phải là để cầu hôn mình sao? Thế nên nàng cần phải cao ngạo một chút.
Người đời trên cả cái đại lục này chỉ biết đến tên của hắn là Dạ Phi Bạch, nhưng tên thật sự của hắn chính là Dạ Trọng Hoa, chỉ có những người thân cận bên hắn mới có tư cách gọi hắn một tiếng Dạ Trọng Hoa. Dao Hoa công chúa một câu Dạ Phi Bạch thôi cũng đã hiểu mối quan hệ của họ ngay từ đầu chẳng có gì thân thiết.
Dạ Trọng Hoa mày kiếm hơi nhíu lại, có chút không kiên nhẫn hừ lạnh: “Không có gì để nói.”
Không có gì để nói? Trong nháy mắt, khuôn mặt Dao Hoa công chúa bỗng trở nên cứng ngắc, sắc mặt trở nên tái nhợt như tờ giấy. Dạ Phi Bạch rốt cuộc có ý gì? Chàng không phải đến đây để cầu hôn, muốn cưới mình sao? Theo lẽ thường tình thì chàng phải nên quan tâm một chút về hôn sự mình hay sao? Vì lý do gì chàng ấy lại đối xử lạnh lùng thờ ơ với mình như vậy?
Chẳng lẽ người mà chàng ấy đến đây để cầu hôn không phải mình mà là cô gái khác sao? Đáy lòng Dao Hoa công chúa hiện lên một tia nghi ngờ, nhưng nàng rất nhanh loại bỏ giả thiết này vì căn bản nàng chính là đệ nhất mỹ nữ trong thiên hạ, luận về sắc lẫn về tài không ai có thể xứng đáng để đứng ngang hàng với nàng, chỉ có thể duy nhất mình nàng mới xứng gả cho Dạ Nhị hoàng tử - Dạ Phi Bạch! Chẳng lẽ chàng ấy đang dùng biện pháp lạt mềm buộc chặt?
Có thể nói, Dao Hoa công chúa thật đáng thương, bản thân nàng có lẽ đối với bản thân có chút tự tin quá mức thế nên,...
Dao Hoa công chúa vung tay áo lên lặng lẽ nhìn Dạ Nhị hoàng tử, gọn gàng dứt khoát nói, “Dạ Phi Bạch, thái độ của chàng bây giờ là gì? Không phải chàng đến đây để cưới bản công chúa hay sao?.”
Dạ Phi Bạch, cũng chính là Dạ Trọng Hoa, mày kiếm hắn nhẹ nhàng nhếch lên, ngước mắt nhìn thẳng vào ánh mắt nóng rực kia, thái độ vô cùng nhã nhặn, đôi mắt lạnh lùng, đạm mạc tà mị, biểu tình lãnh đạm dường như không nhìn thấy, cử chỉ lạnh lùng bình tĩnh, vẻ đẹp quyến rũ thấu tận xương. Hắn lặng lẽ nhìn từ trên cao nhìn xuống đánh giá người phụ nữ kiêu ngạo trước mắt, khóe miệng cong lên ý cười khinh thường: “Cưới ngươi?”
Công chúa Dao Hoa lúc này đang chờ đợi ánh mắt đồng ý từ hắn.
Dạ Trọng Hoa đạm mạc nói một câu liền ném thẳng hy vọng của nàng xuống địa ngục: “Ngươi đùa gì vậy?”
Lời này vừa nói ra, nhất thời mọi người đồng thanh ồ lên ——
Công chúa Dao Hoa trong nháy mắt như bị thiên lôi đánh một trận, giống như đóa hoa mẫu đơn bị một cơn giông tố thổi qua lung lay sắp gãy đến nơi. Sắc mặt của nàng trở nên tái nhợt, mày giương lên gắt gao trừng mắt với Dạ Trọng Hoa, có vẻ như không hiểu rõ những gì hắn nói lúc này.
“Chàng... Chàng nói cái gì...”
Dạ Trọng Hoa ngay cả liếc nhìn nàng một cái cũng không. Hắn cảm thấy vô cùng chán ghét, mặt mày nhăn lại,đáy mắt hiện lên một tia ẩn nhẫn khó chịu. Chẳng lẽ người đàn bà ngu ngốc kia không hiểu những gì hắn nói sao? Thật là phiền phức.
Trong mắt Dạ Trọng Hoa có chút lãnh băng thiếu kiên nhẫn, lạnh lùng quét mắt nhìn về phía đám người kia, cứ như hắn đang tìm ánh sáng rực rỡ của viên ngọc minh châu giữa bầu trời đêm tĩnh mịch.
Lúc này, chung quanh một mảnh tiếng động lớn nháo ồ lên.
Vừa mới nhìn Dao Hoa công chúa và Dạ Nhị hoàng tử bên nhau, trai tài gái sắc, giống như thần tiên quyến lữ, hơn người, giống như một bức tranh thủy mặc đẹp không tả nổi.
Ai nấy đều cho rằng lần này Dạ Nhị hoàng tử đến Đông Tấn quốc là để cầu hôn, mà người mà ngài ấy muốn cưới tất nhiên là Dao Hoa công chúa, nhưng có ai ngờ, ngài ấy rõ ràng là kiên quyết cự tuyệt, hoàn toàn để cho nàng chút mặt mũi nào.
Lời vừa nói ra, cũng có rất nhiều người âm thầm gật đầu ủng hộ bảo rằng:Dạ Nhị hoàng tử là một chiến thần, uy danh cao ngất ngưỡng như vậy cho dù có xinh đẹp như Dao Hoa công chúa đi chăng nữa quả thật cũng không xứng với hắn.
Như vậy hôm nay lại có thêm trò hay mới để xem ha.
Sau khi Dao Hoa công chúa bị đả kích mạnh mẽ, nàng ngay lập tức phục hồi lại tinh thần, nàng nghiêm khuôn mặt đang tái nhợt lại, hàm răng cắn nát môi dưới, gằn ra từng chữ, chậm rãi, không mang theo một chút độ ấm hỏi: “Nói cho ta biết, cô gái kia là ai? Nàng ta, rốt cuộc là ai?!”