Chương 52: Sính lễ

Hộp quà trông rất bình thường, đóng gói cũng bình thường.

Nhưng lại đáng giá ngàn vàng!

Có thể chấn động cả thế giới.

Sáng sớm Phương Hy Văn thức dậy đã thấy được phần quà này.

Vừa mở ra nhìn thì tất cả cảm giác mong chờ của Phương Hy Văn đều biến mất trong nháy mắt.

Trên chiếc hộp đựng vòng cổ có viết ba chữ Trần Hạo Hiên.

Địa chỉ là ở Bắc Giới xa xôi.

Trang sức đính hôn của người khác thì hoặc là mã não hoặc là kim cương, tối thiểu cũng phải là vàng hay bạch kim.

Nhưng thứ mà Trần Hạo Hiên gửi đến là một chiếc vòng cổ không hề thu hút.

Ngay cả chất liệu cũng là làm từ sắt đen.

"Đồ ngốc."

Phương Hy Văn đang chuẩn bị giấu vòng cổ đi thì Lưu Phương Lan đi tới.

Bà ấy hô lớn: "Phương Hy Văn, còn không mau chuẩn bị đi. Bà nội của con đang thúc giục chúng ta kìa, hôm nay là ngày Tề Phong Lâm đưa con đến lễ đính hôn đấy."

Tuy rằng Lưu Phương Lan đã thấy Trần Hạo Hiên tiêu xài hào phóng, nhưng tiền kia cũng không phải tiền của anh, căn nhà này sớm hay muộn cũng là của nhân vật lớn kia.

Phương Hy Văn vội vàng cất vòng cổ đi, hỏi: "Bà nội bảo con đi đâu?"

Lưu Phương Lan cười nói: "Nhà hàng đối diện Hộ Long Trang ở phía bắc thành phố. Bà nội của con làm việc rất chu đáo, vừa lúc cho con đến chiêm ngưỡng sự uy nghiêm của Hộ Long Trang. Phải biết rằng, Hộ Long Trang là một trong những tổ chức bí ẩn nhất của Long Hoa, chỉ bảo vệ người quan trọng nhất."

"Có thể là lúc con và Tề Phong Lâm đính hôn thì người của Hộ Long Trang sẽ hộ tống Tề Phong Lâm đến nơi."

"Bà nội làm như vậy là muốn con thấy được sự chênh lệch giữa Tề Phong Lâm và thằng vô dụng kia."

Sau đó, Lưu Phương Lan dẫn Phương Hy Văn đến nhà hàng đối diện Hộ Long Trang.



Người nhà họ Phương hiển nhiên là còn chưa biết việc Phương Hy Văn đang ở trong căn biệt thự số một ở Đế Vương Cung.

Vừa đến cửa nhà hàng thì người nhà họ Phương đã lên đến tầng cao nhất rồi.

Nơi này được bảo vệ nghiêm ngặt, có thể so với khoa cử ngày xưa.

Bên ngoài cửa sổ sát đất, Hộ Long Trang đang tập luyện, âm thanh rung động tận trời.

Vô cùng mạnh mẽ, vừa khí phách vừa hào hùng.

Bà cụ Phương nhìn thấy thì líu lưỡi, nói: "Ngẫm lại đám người kia đang tập luyện là để bảo vệ Tề Phong Lâm và nhân vật lớn đằng sau, thật sự là khiến người ta hưng phấn."

Sau đó, bà ta lại khinh thường liếc nhìn Trần Hạo Hiên: "Đồ vô dụng này cũng tới đây? Cậu đúng thật là mặt dày, hôm nay Tề Phong Lâm đưa sính lễ cho Phương Hy Văn, cậu đi theo làm gì?"

"Phương Hy Văn, tên vô dụng này sẽ không đưa sính lễ cho cháu thật đấy chứ?"

Những người khác của nhà họ Phương cũng ồn ào theo, tiếng cười như sấm dội, rõ ràng là đang khinh thường Trần Hạo Hiên.

"Phương Hy Văn, lấy ra cho chúng tôi nhìn thử nào."

"Tôi cũng muốn nhìn xem đồ rác rưởi này dám đưa cái gì đến."

Phương Hy Văn không muốn lấy ra, dù sao chiếc vòng cổ bằng sắt đen tầm thường kia cùng lắm chỉ được xem là đồ sưu tầm thôi.

Cô đang muốn nói là không đưa.

Nhưng Phương Bảo Quyên đã đi đến trước mặt, nói: "Phương Hy Văn, cái này rơi ra từ trong túi cô này. Không phải là của Trần Hạo Hiên đưa cho cô đấy chứ?"

Phương Hy Văn hoảng hốt!

Cô vội vàng ra ngoài, đành phải nhét vòng cổ vào trong túi.

Nhưng đâu ngờ được Phương Bảo Quyên lại kéo vòng cổ ra.

Sau đó là một hồi luống xuống.

Tiếng cười liên tục vang lên!



"Đệt, thật sự là sính lễ này!"

"Ha ha ha, đây là vòng cổ đồ chơi à? Vậy mà lại là bằng sắt, nói gì đến khảm đá nữa."

"Trần Hạo Hiên, cậu nhặt được nó ở Núi Rác sao?"

Giọng nói của bọn họ như kim đâm vào màng nhĩ.

Nhưng Trần Hạo Hiên lại không tức giận.

Món quà anh đưa vô cùng tôn quý.

Tuy vòng cổ này chỉ là sắt đen, nhưng giá trị của nó không nằm ở chất liệu, mà là ở bản thân nó.

Đây là vật mà chủ nhân của Long Hoa dâng tặng cho Thiên Đao, để đáp trả công ơn bảo vệ Long Hoa năm năm liền.

Còn gọi là vòng cổ Chí Tôn.

Vòng cổ này là duy nhất ở Long Hoa!

Người đàn ông chinh chiến bốn phương, ngàn vạn công danh đều là vô nghĩa.

Mà vợ con chờ đợi ở nhà cũng phải được đãi ngộ tương ứng.

Vòng cổ Chí Tôn chính là đãi ngộ cao nhất đối với người phụ nữ của đức vua.

Biết vợ con trong nhà yên ổn, thì mới có thể ra sức chém gϊếŧ quân địch hơn nữa.

Thấy vòng cổ này như thấy được vua.

Chẳng qua, người nhà họ Phương hoàn toàn không biết gì.

Đặc biệt là Phương Bảo Quyên, cô ta thấy là vòng cổ bằng sắt đen thì lập tức ném vòng cổ vào thùng rác.

"Đưa một thứ đồ chơi rác rưởi như vậy đúng là khiến người ta ghê tởm. Trần Hạo Hiên anh bị ngu à, đây mà là sính lễ sao? Anh đây là muốn chúng tôi nhìn nó rồi đau mắt hột đấy à?"

Nói xong còn nhổ hai bãi vào thùng rác.