Chương 50: Ông chủ Đế Vương Cung tới

“Quẹt thẻ!”

Quá trình này vô cùng dứt khoát, không hề dây dưa dài dòng.

Biệt thự trị giá những chín trăm tỷ nhưng chẳng thèm xem đã mua?

Tất cả nhân viên của Đế Vương Cung đều trợn tròn mắt. Chẳng một ai tin căn biệt thự đắt nhất này lại được bán ra dễ dàng như vậy.

Một trong số những người ở đây vội vàng nhận lấy tấm thẻ của Trần Hạo Hiên.

Dương Lan thấy thế thì mắng: “Ngu ngốc, thẻ của anh ta mà cũng nhận? Không sợ toàn thân bám đầy vi khuẩn vì tiếp xúc với người đến từ Núi Rác à?”

“A, đúng là buồn nôn. Không phải cái thẻ này cũng bới từ thùng rác ra đấy chứ? Điều quan trọng nhất khi làm nhân viên kinh doanh là phải biết nhìn người. Người nào nên tiếp, người nào không nên tiếp mà cũng không biết à?”

Người kia vẫn không do dự cầm thẻ đi kiểm tra tiền trong thẻ.

Chỉ chưa tới một phút, một tiếng lách tách êm tai vang lên.

Quẹt thẻ thành công!

Toàn bộ Đế Vương Cung như nổ tung.

Phương Hy Văn và Lưu Phương Lan cũng trợn tròn mắt ngạc nhiên.



Trần Hạo Hiên không thể nào có nhiều tiền như vậy được!

Sau khi quẹt thẻ thành công, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi. Đặc biệt là Dương Lan, vẻ mặt cô ta còn khó coi hơn là bị ăn cứt.

Mẹ kiếp, sao có thể như vậy được? Sao trong thẻ của anh ta lại có nhiều tiền như vậy chứ? Nếu người này có nhiều tiền như vậy thì sao vợ anh ta lại ở Núi Rác? Không thể có chuyện này được!

Dương Lan lập tức bình tĩnh lại, vội vàng chạy tới cười nói: “Phương Hy Văn, vừa rồi tôi đã xúc phạm rồi! Tôi không ngờ chồng cô lại có nhiều tiền như vậy... Lúc trước, Hạ Cơ Uyển hãm hại cô đúng là không biết xấu hổ.”

“Đúng rồi, tôi dẫn cô đi xem cách bài trí trong phòng. Tôi hiểu rất rõ căn biệt thự này. Nhất định phải tính căn biệt thự này là do tôi bán đấy!”

Khi bán một căn biệt thự, tiền hoa hồng mà nhân viên kinh doanh được chia ít nhất cũng tới hơn ba tỷ đồng. Sao Dương Lan có thể bỏ qua cơ hội này được?

Lúc này, Trần Hạo Hiên lại gật đầu. Anh chỉ vào cái chuồng chó ở bên cạnh bể phốt vào nói: “Tôi mua cả cái này. Cô vào trong giới thiệu tỉ mỉ cho tôi xem.”

Dương Lan vội vàng cười nói: “Anh à, vừa rồi tôi chỉ nói đùa thôi. Anh chớ để trong lòng!”

Thật ra, Trần Hạo Hiên cũng chẳng thèm để ý.

Nhưng anh sẽ không dễ dàng buông tha cho loại người chuyên coi thường người khác như cô ta. Trần Hạo Hiên càng không thể cho Dương Lan có bất cứ cơ hội nào.

Toàn bộ Đế Vương Cung nhốn nháo cả lên. Quản lý lập tức lấy điện thoại ra gọi cho ông chủ của Đế Vương Cung: “Ông chủ Nhâm, có một nhân vật lớn tới Đế Vương Cung.”

Sau đó, người quản lý này đích thân đưa cả nhà Trần Hạo Hiên tới biệt thự đứng đầu Đế Vương Cung, pha loại trà ngon nhất vì sợ bỏ lỡ cơ hội này. Chỉ một lát sau, một tiếng bước chân khỏe khoắn truyền tới. Một ông cụ vốn đã gần sáu mươi tuổi, nhưng giờ phút này bước chân của ông ta lại vô cùng khỏe khoắn.



Người này nhìn Trần Hạo Hiên với ánh mắt lấp lánh. Ông ta có dáng vẻ cao lớn, oai phong. Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của mình, người này biết người đàn ông đứng trước mặt mình chắc chắn không hề đơn giản. Ông ta nhìn tấm thẻ Rồng ở trên bàn, trên thẻ này có hình một thanh đao.

Người đàn ông lập tức khom người nói: “Khách quý tới nhà nhưng tôi lại chưa kịp đích thân tiếp đón, đúng là có lỗi.”

“Chuyện hôm nay, coi như chúng tôi tặng cậu ngôi biệt thự này. Xin cậu đừng giận chó đánh mèo.”

Trần Hạo Hiên nhìn dáng người, ánh mắt của Nhâm Tĩnh An, anh lập tức đoán ra trước khi đi vào con đường kinh doanh, nhất định ông ta đã từng ở trong Chiến bộ.

Anh đứng dậy nói: “Ông cũng rất biết điều đấy, nhưng tôi vẫn sẽ trả tiền. Sau này có cơ hội, tôi cũng sẽ quan tâm đến ông.”

Ông chủ Nhâm lập tức xoay người cảm ơn. Từ đầu tới cuối, ánh mắt của ông ta chưa từng rời khỏi tấm thẻ của Trần Hạo Hiên. Nhâm Tĩnh An nhìn ra sự khác biệt giữa tấm thẻ kia với thẻ Rồng thông thường.

Trên tấm thẻ kia có số hiệu: Bắc, 00000001.

Người này là người đứng đầu Bắc Giới.

Toàn thân của ông chủ Nhâm run lên, không còn giữ được sự uy nghiêm của ngày thường.

Người đứng đầu Bắc Giới nói sẽ quan tâm đến ông ta. Đây là câu nói khiến Nhâm Tĩnh An cảm thấy vinh hạnh nhất từ trước tới giờ. Một câu nói của người đứng đầu Bắc Giới đáng giá ngàn vàng.

Trần Hạo Hiên chậm rãi đứng dậy đi ra cửa. Lúc tới cửa, anh đột nhiên dừng bước. Dương Lan cũng đang nhìn Trần Hạo Hiên. Cô ta run rẩy, mở miệng định nói xin lỗi.

Anh lại giành cơ hội lên tiếng trước: “Cô ta... Không được!”