Chương 43: Khai Trương

Xe của nhà họ Phương dừng ở nơi cách xa cửa hàng Bách Thảo, Phương Bảo Quyên đón bà cụ Phương xuống.

Nhìn từ xa đã có thể thấy ngoài cửa cửa hàng Bách Thảo, Triệu Mạnh Hùng đã bao vây toàn bộ.

Không chỉ như vậy, khắp nơi đều có phóng viên.

Phương Bảo Quyên cười lạnh lẽo: "Bà nội, bà xem thứ tiện nhân đó, bà có lòng tốt giao cửa hàng cho cô ta, cô ta vừa khai trương đã gây phiền phức lớn như vậy."

"Cửa hàng Bách Thảo, cửa hàng mặt tiền đang yên lành lại bị đập phá thành cái dạng gì rồi."

"Cháu nghe nói hôm qua Phương Hy Văn đã lên giường với anh Hùng, không biết hôm nay anh Hùng có tung clip ra không? Ha ha."

Bà cụ Phương nhìn lướt qua.

Không ngờ có hàng chục người đang vây lấy cửa hàng Bách Thảo.

Mà tên cầm đầu Triệu Mạnh Hùng chính là người của Tọa Sơn Hổ.

Phương Bảo Quyên cũng gật đầu, nhưng miệng cô ta nở nụ cười đê tiện.

Nhân vật máu mặt?

Đừng bảo bà cho rằng nhân vật máu mặt sẽ giúp đỡ Phương Hy Văn nhé?

Chính cháu nghe nói, chiến tranh ở Bắc Giới chèn ép Đổng Quân Ngôn là vì Hắc Ảnh Đàm của Đổng Quân Ngôn muốn quay trở lại.

Lúc này.

Triệu Mạnh Hùng đang bao vây tất cả đường bên ngoài cửa hàng Bách Thảo.

"Phương Hy Văn, cô muốn khai trương? Phải hỏi xem ông đây có đồng ý không đã."

Tiếng gào thét đó như muốn ăn tươi nuốt sống Phương Hy Văn vậy.

Phương Hy Văn luống cuống, quay đầu nhìn Trần Hạo Hiên.

Ánh mắt đầy vẻ thù hận.

Đây chính là khai trương bình thường mà anh nói?

Giờ không chỉ Triệu Mạnh Hùng đến, còn có cả phóng viên, đây là muốn cô mất mặt thêm lần nữa rồi.



Phương Hy Văn nhìn Trần Hạo Hiên chất vấn: "Rốt cuộc hôm qua anh đã làm gì trong câu lạc bộ?"

"Anh đánh người của bọn chúng một trận."

Trần Hạo Hiên nói nhẹ như lông hồng, như đáng đời đám người đó.

Bầu trời của Phương Hy Văn sụp đổ trong phút chốc.

Đây gọi là sự việc đã được giải quyết của anh sao?

Đắc tội Triệu Mạnh Hùng.

Thế này còn khai trương kiểu gì?

Phương Hy Văn không biết nói sao, anh đánh bọn chúng một trận.

Bảo sao hôm qua người của Triệu Mạnh Hùng không đuổi tới đây.

Giờ thì hay rồi, không những không nói chuyện ổn thỏa mà Triệu Mạnh Hùng còn phá đám trong ngày cô khai trương.

"Anh... anh, ngoài bạo lực ra, ngoài gây phiền phức ra, anh còn làm được chuyện khác không?" Phương Hy Văn tức tới mức đầu muốn nổ tung.

Người đứng xa xem trò vui ngày càng nhiều, lúc này bỗng có một tiếng kêu.

Từ nơi xa, có rất nhiều người đang đi về phía cửa hàng Bách Thảo.

Người đến chính là phần lớn đàn em của Tọa Sơn Hổ.

Đàn em của anh ta ít nhất cũng có hơn trăm người.

Phương Bảo Quyên thấy tình hình trước mắt, cười thầm: "Tiện nhân, cô chờ chết đi."

Bà cụ Phương cũng nhìn thấy Tọa Sơn Hổ, hơi sốt ruột: "Làm sao bây giờ, Tọa Sơn Hổ đích thân ra mặt, đây, đây chẳng phải liên lụy nhà họ Phương chúng ta hay sao? Nhân vật máu mặt, sao vẫn chưa đến cứu Phương Hy Văn chứ."

Phương Bảo Quyên cười thành tiếng, nói: "Bà nội, bà vẫn chưa hiểu sao?"

Bà cụ Phương lau trán.

Phương Bảo Quyên lại nói: "Nhân vật máu mặt ra tay chỉ để trấn áp thế lực đen tối, chỉ để phòng trừ Hắc Ảnh Đàm của nhà họ Đổng quay trở lại mà thôi. Còn về thứ tiện nhân Phương Hy Văn này, chỉ là... ăn may thôi."



"Nhà họ Đổng vừa sụp đổ, Tọa Sơn Hổ liền đứng đầu thế giới ngầm. Cháu nghĩ hôm nay anh ta đích thân đến, nhất định sẽ bắt Phương Hy Văn phải trả giá."

"Hơn nữa còn nêu cao tên tuổi bản thân."

Bà cụ Phương nghe xong thì hoảng sợ thật rồi.

Vậy phải làm sao.

Bà lấy điện thoại ra lập tức gọi cho Tề Phong Lâm: "Tề Phong Lâm, giờ cháu bận không?"

Tề Phong Lâm lắc đầu, nói: "Bà nội, bà gọi có chuyện gì không?"

Bà cụ Phương đáp: "Bà vốn không định gọi cho cháu, nhưng bây giờ người làm khó Phương Hy Văn không chỉ có Triệu Mạnh Hùng mà còn có Tọa Sơn Hổ, cháu có thể đến đây một chuyến không?"

Dù sao thì Tề Phong Lâm cũng là nhân vật có tiếng.

Nhưng Tề Phong Lâm nghe thấy mấy chữ Tọa Sơn Hổ thì khuôn mặt cứng đờ.

Anh ta hoàn toàn không có ý định đến đó, ngoài miệng lại nói: "Bà nội, bà yên tâm... cháu đã nghĩ ra cách rồi."

Bà cụ Phương ngắt điện thoại, trong lòng yên tâm phần nào.

Vẫn là Tề Phong Lâm đáng tin.

...

Lúc này.

Tọa Sơn Hổ hừng hực khí thế đi đến cửa hàng Bách Thảo, tình thế đáng sợ đó giống như mây đen đè xuống thành phố.

Đến Hạt Tiêu cũng sợ hãi ôm chân của Phương Hy Văn.

"Mẹ, con sợ."

Hạt Tiêu nói xong, lại nhìn Trần Hạo Hiên, nói: "Bố, con sợ, bố... bảo vệ mẹ."

Phương Hy Văn ôm con gái, giận dữ nhìn qua Trần Hạo Hiên.

Đang định tiến lên giải thích với Tọa Sơn Hổ.

Đột nhiên, Triệu Mạnh Hùng nhanh chân chen lên trước.