Chương 39: Tin tôi

Phương Hy Văn quay đầu lại.

Là Trần Hạo Hiên tức giận đạp nát cửa.

Cô vội vàng đứng trước mặt Trần Hạo Hiên, hỏi: "Sao, sao anh lại đến đây?"

Ánh mắt của Trần Hạo Hiên như muốn gϊếŧ người, thậm chí không có thời gian để giải thích với Phương Hy Văn.

Cửa hàng Bách Thảo là hi vọng duy nhất về tương lai của Phương Hy Văn.

Cô xuống núi rác, bắt đầu quay về sinh hoạt giống như năm năm trước của mình.

Không ai có thể dập tắt ngọn lửa hi vọng này của cô.

"Hạt Tiêu đến bệnh viện, tôi cũng lập tức chạy đến. Em yên tâm, con gái ở trong bệnh viện rất an toàn."

Nghe thấy con gái an toàn, trái tim của Phương Hy Văn cũng nhẹ nhõm hơn.

Nhưng Triệu Mạnh Hùng lại phì cười.

"Phương Hy Văn, người này chính là người đã cưỡng ép cô vào năm năm trước sao? Đừng nói cái khác, bên ngoài cô thanh thuần, không ngờ sau lưng lại phóng túng như vậy, còn sinh ra được loại hèn hạ kia, này có giống với việc sinh ra một con chó không cơ chứ."

"Tôi thấy, không bằng cô đi theo tôi đi."

"Như vậy, cô không cần phải trả tiền mà cửa hàng Bách Thảo nợ, cũng không cần phải chịu những đau khổ kia!"

"Dù sao thì, hầu hạ ai mà chả giống nhau chứ.”

Triệu Mạnh Hùng vừa dứt lời.

Chỉ trong chớp mắt, Trần Hạo Hiên giống như một cơn gió mạnh, lập tức xuất hiện trước mặt Triệu Mạnh Hùng.

Bốp.

Anh tát một cái, trực tiếp tát vào mặt Triệu Mạnh Hùng.

Một cái tát kia, sức mạnh cực kỳ lớn, trực tiếp đánh đầu Triệu Mạnh Hùng lệch sang một bên.

Răng đều bay hết ra ngoài.

Lại không trực tiếp đánh chết.



Trần Hạo Hiên tát xong cái tát này, lạnh nhạt nói: "Mày lặp lại lần nữa."

Triệu Mạnh Hùng bùng nổ.

Trong mắt anh ta, Phương Hy Văn chẳng qua chỉ là con dòi bọ bị người ở thành phố Ninh Hạ đánh đập mà thôi.

Lúc Phương Tịch Nhan gọi điện thoại cho anh ta, anh ta cũng rất phấn khởi.

Có thể lấy thêm được ba tỷ, còn có thể nếm thử mùi vị của Phương Hy Văn.

Tại sao lại không làm chứ.

Nhưng lúc này, anh ta lại bị người đàn ông của Phương Hy Văn tát một cái.

"Mẹ, mày dám đánh bố mày!"

Triệu Mạnh Hùng nổi giận, lôi điện thoại ra.

Trong điện thoại, anh ta gầm lên như một con thú: "Đến phòng VIP của tôi."

Một câu nói, trong cả câu lạc bộ, gần như ai cũng có thể nghe thấy tiếng đi xuống tầng.

Tiếng lít nha lít nhít, dày đặc giống như kiến vậy.

Ít nhất thì tạm thời chỉ có mấy chục người trên mấy trăm người.

Phương Hy Văn nghe thấy tiếng động, cũng hơi sợ

Cô vội vàng nói với Trần Hạo Hiên: "Trần Hạo Hiên, xin lỗi anh Hùng đi, nhanh! Anh có biết anh Hùng là ai không."

Trần Hạo Hiên cũng nhìn thấy giấy nợ trên bàn.

Thật thú vị, cửa hàng Bách Thảo còn chưa khai trương, Phương Hy Văn đã nợ ba tỷ rồi?

Chuyện này, anh sẽ làm rõ.

Trần Hạo Hiên nói với Phương Hy Văn: "Em về trước đi, để tôi giải quyết."

Phương Hy Văn lắc đầu: "Không được! Anh đừng làm loạn..."

Trần Hạo Hiên không hề bị lay động, Phương Hy Văn lại thấp giọng nói: "Trần Hạo Hiên, coi như tôi xin anh đó được không? Mẹ con tôi không dễ dàng gì mới xuống khỏi núi rác, tôi không muốn gây chuyện nữa, cửa hàng Bách Thảo không mở cửa được thì thôi, tôi thật sự..."

Trần Hạo Hiên lại nói với Phương Hy Văn: "Tin tôi."



Phương Hy Văn không biết xảy ra chuyện gì, ánh mắt hơi di chuyển.

Cuối cùng lại chọn tin tưởng vào Trần Hạo Hiên."

"Hồng Thanh Vũ, mang chị dâu của cậu ra ngoài đi."

Trần Hạo Hiên lại nói.

Hồng Thanh Vũ gật đầu, mang Phương Hy Văn ra khỏi câu lạc bộ.

"Chị dâu, chị yên tâm đi, chị vẫn nên lo lắng cho người trong cái câu lạc bộ này thì hơn. Hơn nữa, là tất cả mọi người ở trong câu lạc bộ."

Phương Hy Văn rời khỏi câu lạc bộ, toàn bộ người của Triệu Mạnh Hùng đều đi xuống.

Toàn bộ căn phòng nhỏ, bị người vây quanh.

Triệu Mạnh Hùng vặn cổ, nói: "Trần Hạo Hiên, tên rác rưởi bị Hạ Cơ Uyển bỏ rơi mà cũng dám lên mặt với tao? Hôm nay tao phế mày, nói không chừng có thể tìm tổng giám đốc Hạ tranh công, đổi được mấy tỉ đấy."

Những người bên ngoài phòng cũng cười theo.

"Tên rác rưởi này lại không đi ôm đùi Hạ Cơ Uyển đi, lại còn đi lăn lộn cùng với loại hàng Phương Hy Văn này chứ."

"Ha ha ha, ngựa quen đường cũ, có khi anh ta còn muốn bám váy phụ nữ cơ."

"Nhưng anh ta không biết, bây giờ nhà họ Phương cũng không thể giữ nổi mình nữa mà."

Triệu Mạnh Hùng cũng lười nói chuyện với Trần Hạo Hiên, hét lớn lên: "Lên hết cho tao! Đánh chết anh ta thì thôi! Một nhóm người đi bắt Phương Hy Văn về cho tao! Tao không cần tiền nhưng tao nhất định phải có được cô ta!"

Một nửa số người lập tức đi ra ngoài.

Nhưng bọn họ còn chưa rời đi.

Đột nhiên.

Trong căn phòng sang trọng kia, vô cùng lạnh lẽo.

Giống như hầm băng vậy.

Tất cả mọi người đều không thể cử động chân được.

Đợi đến khi bọn họ kịp phản ứng, trong phòng đã kêu la thảm thiết!