Đầu bên kia điện thoại, Triệu Mạnh Hùng lạnh lùng nói: “Phương Bảo Quyên, bây giờ tao đi tìm Phương Hy Văn đòi tiền, nếu như không đòi được, tao nhất định sẽ trừng trị mày."
Ba trăm triệu và ba mươi tỉ, muốn số tiền nào.
Triệu Mạnh Hùng tất nhiên hiểu rõ.
Phương Bảo Quyên nịnh hót nói: "Anh Hùng, anh yên tâm đi, gần đây Phương Hy Văn muốn khai trương cửa hoàng Bách Thảo, nhất định sẽ tìm cách kiếm tiền đưa cho anh."
Nói chuyện điện thoại xong, ánh mắt Phương Bảo Quyên nham hiểm.
Tiền.
Phương Hy Văn kiếm được số tiền lớn như này ở đâu đây?
Ha ha, kết quả cuối cùng của cô.
Có lẽ cô không thể mở cửa được nữa, không chừng còn bị Triệu Mạnh Hùng giở trò đồϊ ҍạϊ .
Hừ, cô muốn giẫm lên đầu của nhà họ Phương sao.
Không có cửa đâu!
"Đồ phụ nữ hèn hạ Phương Hy Văn này, bà nội muốn trả cửa hàng Bách Thảo lại cho cô sao! Tôi không muốn!"
"Không chỉ như vậy, hai ngày nữa cô khai trương cửa hàng rồi, tôi sẽ đích thân mang bà nội đến xem cô bị cười nhạo như nào!"
"Có lẽ, khi đó cô cũng bị loại người độc ác như Triệu Mạnh Hùng chơi đùa đi."
Khi Phương Hy Văn rời khỏi nhà họ Phương, trong sân cũng chỉ còn một mình Hạt Tiêu ở đó.
Phương Hy Văn đi đến ôm Hạt Tiêu, nói: "Con đợi ở ngoài lâu chưa? Đều do người nhà họ Phương, không cho con đi vào, sau này cho dù mẹ đi đâu cũng sẽ mang theo con đi cùng, cũng không bao giờ để con ở bên ngoài nữa."
Hạt Tiêu ngậm chặt miệng, nhưng không nói gì.
Phương Hy Văn nhìn Hạt Tiêu ngậm chặt mình lại, hỏi: "Con sao vậy?"
Hạt Tiêu khó chịu nuốt xuống hai lần, mới nói: "Không có gì, vừa nãy có người cho con đồ ăn ngon, hì hì."
Phương Hy Văn cảm thấy không đúng, ngửi một cái.
"Ăn cái gì ngon vậy, đã vậy còn rất thối."
Hạt Tiêu vội vàng che miệng lại, nói: "Mẹ, là đậu phụ thối, Hạt Tiêu lần đầu tiên ăn đậu phụ thối, thật sự ăn rất ngon."
Nhìn Hạt Tiêu thật sự vui vẻ như thế, Phương Hy Văn cũng không để ý lắm, nói: "Được, sau này mẹ sẽ tự tay làm cho con ăn."
Hạt Tiêu hoan hô nói: "Thật sao? Đồ mẹ làm nhất định sẽ ngon hơn loại bán ở bên ngoài! Mẹ muôn năm!"
Phương Hy Văn sờ đầu Hạt Tiêu, nói: "Quỷ nhỏ tinh nghịch này."
Một lần nữa lấy lại được cửa hàng Bách Thảo, tâm trạng của Phương Hy Văn rất tốt.
Buổi tối, một nhà ba người cùng nhau ăn ở quán ăn gần đó.
Trong năm năm qua, đây là lần đầu tiên Phương Hy Văn ăn ở quán ăn.
Không quá đắt, nhưng rất trọn vẹn.
Sau khi ăn xong, Trần Hạo Hiên mang Hạt Tiêu về bệnh viện quân khu.
Mà Phương Hy Văn cũng nằm ngoài trên bệ cửa sổ của quân khu, ngắm vì sao trên trời.
Mãi đến rạng sáng, trong đôi mắt lạnh lùng của Phương Hy Văn mới có tia nắng ban mai.
Tất cả những thứ này, cuối cùng cũng khá hơn.
Sáng sớm, Phương Hy Văn đợi đến khi Hạt Tiêu truyền dịch xong, tinh thần hăng hái, cùng Hạt Tiêu đi đến cửa hàng Bách Thảo.
Mà Trần Hạo Hiên đúng lúc ấy lại có việc, ở lại bệnh viện quân khu trước.
Thế nhưng vừa đi đến cửa hàng Bách Thảo, lại có mấy tên đàn ông to lớn đi đến trước cửa hàng.
Mấy tên đàn ông vạm vỡ đó, trong tay còn còn kéo một cái búa cực to.
"Mẹ, con sợ."
Hạt Tiêu nhìn thấy mấy tên đàn ông vạm vỡ này, lập tức trốn đi.
Phương Hy Văn cảm thấy trong ánh mắt của đối phương.
Có ý định gϊếŧ người.
Người đến không có ý tốt.
Nhưng cô không trốn tránh, mà tiến lên chào hỏi: "Các vị đại ca, mấy anh đến tìm tôi sao?"
Mấy tên đàn ông vạm vỡ không thèm để ý đến Phương Hy Văn, trực tiếp đi thẳng đến cửa hàng Bách Thảo.
Đùng.
Đùng.
Đùng.
Sau vài nhát búa, cửa ra vào của cửa hàng Bách Thảo lập tức bị đập cho nát bét.
Phương Hy Văn thấy thế, hét lớn: "Các anh đang làm gì? Đây là cửa hàng của tôi, các anh làm cái gì... Đừng có đập, nếu đập nữa, tôi sẽ báo cảnh sát."
Tên đàn ông vạm vỡ cũng không dừng tay, càng đập càng hăng.
Cuối cùng, năm phút sau.
Toàn bộ cửa hàng đều bị đập nát.
Trái tim của Phương Hy Văn cũng tan nát theo.
Giống như ngọn lửa hi vọng vừa mới đốt lên đã bị dập tắt.
"Người xấu, các chú, các chú làm gì thế!"
"Không được đập đồ của chúng ta."
"Hu hu hu."
Hạt Tiêu tiến lên, dùng tay nhỏ của mình liều mạng đánh người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông hoàn toàn không để ý, đạp cho cô bé một cước: "Con oắt con kia, cút sang một bên."
Phương Hy Văn nhìn thấy trường hợp này, vội vàng xông lên ôm Hạt Tiêu.
"Không bị thương chứ?"
"Đừng sợ, mẹ ở đây. Trốn sau lưng mẹ, không cho phép đi ra."
Phương Hy Văn mặt đầy mồ hôi, hoảng sợ nhìn mấy tên đàn ông kia.
Lúc nào, một người đàn ông trong số đó đứng ra, châm một điếu thuốc nói: "Phương Hy Văn, bọn tao là người của anh Hùng. Đập cửa hàng Bách Thảo của mày cũng chỉ cảnh báo cho mày, bây giờ cùng bọn tao đi gặp mặt anh Hùng."
Phương Hy Văn biết rõ, anh Hùng là trùm của đường mười tám ở phía đông.