Vừa định tiến về phía trước, điện thoại Trần Hạo Hiên liền vang lên.
Trần Hạo Hiên vừa nhìn, là cuộc gọi đến từ tỉnh Tâm Hợp. Trần Hạo Hiên trực tiếp không nhận máy.
Địa vị của Lão Bàng ở tỉnh Tâm Hợp rất cao, lúc này Trần Hạo Hiên lại không muốn nhận điện thoại của ông ấy.
Liên tục gọi thêm mấy cuộc nữa đối phương cũng không bắt máy, Lão Bàng cũng không tiếp tục gọi nữa.
Lúc này có một cuộc điện thoại khác đến từ Tây Giới gọi đến, cuộc điện thoại hoàn toàn thu hút sự chú ý của Trần Hạo Hiên.
Anh nhớ rõ, ở bên trong Tây Giới còn có một người nhà họ Nhan.
Là ông cụ của nhà họ Nhan, Nhan Cửu Đỉnh.
Sáu mươi năm nay, Nhan Cửu Đỉnh không trở về tỉnh Hà Bảo, ông ta đã cắm rễ ở Tây Giới.
“Trong danh sách có Nhan Cửu Đỉnh không?” Trần Hạo Hiên ngừng chân bước chân, hỏi Hồng Thanh Vũ.
Sau khi Hồng Thanh Vũ xem lại danh sách, chỉ vào vài cái tên trong danh sách, nói: “Có, Nhan Viễn Lương và Nhan Tuấn Vũ nói cho Nhan Cửu Đỉnh đầu tiên.”
Khóe miệng Trần Hạo Hiên cười cười, thầm nghĩ có chút thú vị rồi đây.
Cầm điện thoại lên, lão già bảy mươi tuổi Nhan Cửu Đỉnh thấp giọng nói: “Trần Gia, nghe nói cậu lại để cho Lãnh Thiên Vương sát nhập Tây Giới. Cậu còn trẻ tuổi, có chức vị cao, có danh tiếng rộng rãi ở trong Bắc Giới, vô số người ở Ngoại Vực nợ ân tình cậu, một cái áo choàng đen làm rung chuyển trời đất một cõi. Nhưng Tây Giới này không phải kẻ thù Bắc Giới, trăm năm qua, Tây Giới cùng Bắc Giới chưa từng có bất cứ xung đột gì, cậu như vậy là muốn phá vỡ sự cân bằng này sao?”
Trần Hạo Hiên lạnh lùng không giải thích, chỉ hỏi: “Vậy thì sao! Thì sao nào, ông có thể làm gì tôi chứ!”
Dám ra tay với con gái của anh, xem hôm nay anh càn quét chỗ này thế nào.
Nếu hôm nay không nhổ cỏ tận gốc, ngày mai gió xuân lại đến, rắc rối thì vẫn còn ở đó.
Nhan Cửu Đỉnh cười cười, nói: “Quả thật là người trẻ tuổi, rất nhiệt huyết. Vừa rồi tôi chỉ muốn khuyên nhủ cậu, nhưng điện thoại vừa được kết nối thì tôi liền biết không thể khuyên cậu thông suốt được. Xem ra chỉ có thể gặp mặt giải quyết mà thôi. Bây giờ tôi đã cho Thiên Vương đến gặp cậu, nếu nhất định phải làm lớn chuyện này thì chúng ta đều không có lợi.”
Sắc mặt Trần Hạo Hiên trầm xuống: “Ông uy hϊếp tôi sao?”
Nhan Cửu Đỉnh cười nhạt: “Chưa nói tới uy hϊếp.”
Trần Hạo Hiên lạnh lùng nói: “Ông cũng không có tư cách uy hϊếp tôi, ông hãy nhớ kỹ, ngoại trừ tuổi của ông cao hơn so với tôi, còn lại ông không có tư cách gì để uy hϊếp tôi! Mặt khác, dù ông có phái bao nhiêu người đến thì cũng không thể ngăn tôi lại đâu.”
Khóe miệng Nhan Cửu Đỉnh co lại, quả nhiên là tuổi trẻ. Ông ta thực sự đã nghe nói qua Trần Thái Cực bất khả chiến bại ở Bắc Giới, nhưng đây không phải Bắc Giới, đây là Tây Giới.
Nhan Cửu Đỉnh vừa nghĩ như vậy, đột nhiên một âm thanh từ xa truyền đến bên trong thiết bị truyền âm.
Lông mày Nhan Cửu Đỉnh nhíu lại, đây là Thiên Vương ông phái đi mà.
“Ông cụ Nhan, ông cụ Nhan địa bàn của chúng ta đã bị chiếm đóng! Hôm nay có vài căn cứ bí mật cũng đều bị phá đi rồi!”
Lông mày Nhan Cửu Đỉnh trầm xuống, nói: “Làm sao có thể nhanh như vậy? Trần Thái Cực còn chưa tới đỉnh Ngoạ Long mà.”
Đầu kia của thiết bị truyền âm vội nói: “Quá khủng khϊếp, cực kỳ khủng khϊếp! Cao thủ Thiên Đao nhiều như mây, hơn nữa còn có vô số tay trong, mấy ngày liền Ngoại Vực không có điều động binh đao, rất nhiều người tự nguyện đi giúp Trần Thái Cực bao vây nơi trú quân ở Ngoại Vực của chúng ta.”
Một Thiên Vương khác truyền lời đến: “Ông cụ Nhan, nơi trú quân chúng ta thua trận rồi, Thiên Đao dùng không đến một phần mười người đã có thể giải quyết hết chúng ta.”
Còn có một Thiên Vương kinh hồn bạt vía: “Ông cụ Nhan, tôi thua rồi, tôi là một người đạt nửa cấp Thiên Vương, vậy mà lại thua một Chiến Thần của Bắc Giới.”
Nhiều Thiên Vương bị thua thảm hại, vô số Chiến Thần bị đánh cho tan tác.