Chương 223: Đúng là ỷ thế lực đông hơn mà!

Nhan Tuấn Vũ cười vui sướиɠ nói: “Trần Hạo Hiên, Tây vương đến rồi! Anh đã sẵn sàng làm thế nào giải thích tại sao anh lại giả mạo Mũi tên xuyên mây chưa?”

Nói xong, Nhan Tuấn Vũ đích thân xuống sân khấu đi về phía Tây vương. Anh ta sẽ nói tất cả chuyện này với Tây vương.

Một quân y từ Bắc giới quay về lại dám giả mạo Mũi tên xuyên mây. Đây là sự phẫn nộ của Bắc giới, càng là sự sỉ nhục của tỉnh Hà Bảo.

Nhan Tuấn Vũ xuống sân khấu, hấp tấp đi về phía Tây vương, vươn tay nói: “Chiến thần Nhan Tuấn Vũ xin chào đón Tây vương tới chơi. Hôm nay Tây vương có thể đến dự tiệc ăn mừng tôi trở về là vinh hạnh của Nhan Tuấn Vũ tôi! Mời Tây vương ngồi!”

Nhan Tuấn Vũ nói vừa có khí thế vừa đủ phần nịnh nọt. Nhưng anh ta nói xong lại phát hiện Tây vương không nhúc nhích chút nào. Ông ta đang nhìn Trần Hạo Hiên, Trần Hạo Hiên cũng đang nhìn ông ta.

Hai người lúc trước không có chút trao đổi nào, nhưng trong đầu Tây vương đều là lúc Trần Hạo Hiên vừa trở về, cảnh tượng kinh thiên động địa vô cùng. Cao thủ các quốc gia, tổ chức, binh đoàn, những người che giấu thân phận nhao nhao ra tiếp đón. Lúc đó, một người cấp bậc chiến thần còn không dám ho he gì. Cảnh tượng đó mới là bữa tiệc ăn mừng chân chính.

Bây giờ trong mắt Trần Hạo Hiên đang là phẫn nộ, trong mắt Tây vương là sợ hãi. Ông ta không biết làm thế nào để giải thích với Trần Hạo Hiên được đây, một chiến thần thành phố Giang Châu trở về đã gϊếŧ vô số chiến sĩ bắc giới của anh, cho nên hiện tại Lục Thiên Huyền cũng chưa rõ sống chết thế nào.

Nhan Tuấn Vũ thấy Tây vương không động, lại nói: “Tây vương, ông đến đúng lúc lắm, hôm nay là bữa tiệc ăn mừng tôi lập công, tôi muốn báo cáo trước mặt mọi người một chuyện! Tên Trần Hạo Hiên này giả mạo Mũi tên xuyên mây Bắc giới! Xin Tây vương cho phép tôi chém chết anh ta trước mặt mọi người.”

Ánh mắt Tây vương nhìn lên. Quả nhiên, Hồng Thanh Vũ đang ngồi trên mái hiên nhà họ Nhan. Chỉ cần Nhan Tuấn Vũ dám động sát tâm, ông ta dám bảo đảm Hồng Thanh Vũ có thể trong vòng một giây, thậm chí còn nhanh hơn đã lấy đi tính mạng của Nhan Tuấn Vũ rồi.

“Tôi cho phép con khỉ đấy!” Tây vương không chút do dự tát một cái vào mặt Nhan Tuấn Vũ.

Nhan Tuấn Vũ là chiến thần, nói về thực lực anh ta có lẽ rất mạnh, nhưng nói về địa vị anh ta lại không dám ho he gì trước mặt Tây vương.



Tây vương tát một cái, sát khí nổi lên, quát lớn: “Hôm nay tôi tới nhà họ Nhan, món quà dành tặng Nhan Tuấn Vũ chính là tước đoạt danh hiệu chiến thần của anh!”

Mẹ kiếp. Cả nhà họ Nhan từ trên xuống dưới, tất cả đều như muốn nổ tung.

Nhan Tuấn Vũ mời hai khách quý, một là Trần Hạo Hiên không tặng lễ vật gì, một người khác là Tây vương trực tiếp muốn đạp đổ anh ta xuống, tước đoạt danh hiệu chiến thần của anh ta.

Nhan Tuấn Vũ bị tát một cái, dữ tợn nhìn Tây vương, anh ta rất phẫn nộ, giận dữ nói: “Tây vương, tuy địa vị ông cao hơn tôi, cũng có tư cách tước đoạt danh hiệu chiến thần của tôi. Nhưng thực lực của tôi đã đến cảnh giới chiến thần rồi, Tây giới rất công bằng, có thể chết nhưng không thể bị làm nhục, vừa rồi ông đánh tôi một cái tát này là có ý gì đây?”

Đúng là ỷ thế lực đông hơn mà!

Hôm nay không chỉ có chiến thần Nhan Tuấn Vũ trở về đâu, mà cùng anh ta trở về quê hương còn có vô số chiến tướng, chiến vương, và thêm hai chiến thần khác.

Ba chiến thần lớn đồng thời đứng lên chất vấn Tây vương. Bên ngoài nhà họ Nhan, những người khác cũng chuẩn bị sẵn sàng chỉ chờ lệnh của Nhan Tuấn Vũ.

Tây vương lạnh lùng khí phách nói: “Dẫn những người khác đi, nếu hôm nay Nhan Tuấn Vũ dám ra tay, tôi sẽ đạp đổ nhà họ Nhan này!”

Trong nháy mắt, tất cả mọi người vây quanh nhà họ Nhan, bên trong ba tầng bên ngoài ba tầng. Lúc này Nhan Tuấn Vũ mới phát hiện Tây vương này là có chuẩn bị mà đến.

Lúc này bên ngoài nhà họ Nhan đều là quân đội của tỉnh Hà Bảo. Mấy chiến thần lớn trong quân đội đều ở đây. Thậm chí trong mơ hồ, Nhan Tuấn Vũ cảm giác được có người có thực lực còn trên cả cấp chiến thần, chí ít là cấp bậc Thiên Vương. Loại người có cấp bậc này đứng ở nhà họ Nhan cũng mang lại lực áp chế vô cùng lớn rồi.