Con người mà cũng có thể nhấc một chiếc xe đang lao nhanh như vậy được à? Cảnh tượng này cũng quá kinh khủng rồi!
Hồng Thanh Vũ ném chiếc xe ra, Trần Hạo Hiên cũng cấp tốc chạy lại đây.
“Bố đến đây.”
“Phương Hy Văn, anh đến muộn rồi.”
Anh dùng hai tay của mình cùng che chở cho cô và con gái anh một lúc.
Hạt Tiêu lớn tiếng khóc lên: “Bố… bố ơi, Hạt Tiêu cứ tưởng sẽ không còn gặp lại bố được nữa. Cái chú xấu xa kia không muốn để cho Hạt Tiêu và mẹ được sống.”
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hạt Tiêu, nói: “Bố đến rồi đây, con đừng khóc!”
Tiếp theo, anh lại nói với cô: “Dẫn Hạt Tiêu đi đi!”
Nước mắt cô xuôi theo hai má chảy xuống, cô không có một câu nói dư thừa nào. Cô làm mẹ, chỉ cần có một chút hy vọng sống, cô đều muốn bảo vệ cho con gái của mình được an toàn.
Cô ôm lấy Hạt Tiêu, cũng không biết lấy sức lực từ đâu tới, tiếp tục chạy đi.
Sau khi đứng lên, cô mới nói với anh: “Thẩm Mộng Thần, cứu cô ấy đi! Cô ấy là chị em tốt duy nhất của em, cô ấy cũng luôn giúp đỡ chúng ta!”
Anh chỉ nói hai chữ: “Đã biết!”
Giờ phút này… Vị Vương Trần Hạo Hiên bước tới, tiếp nhận toàn cục.
Anh đi tới một chiếc xe khác trước mặt, người đàn ông trên chiếc xe kia còn đang ức hϊếp Thẩm Mộng Thần.
Thẩm Mộng Thần khóc như hoa lê dưới mưa.
Trong tay anh xuất hiện vô số ngân châm, vạn tên cùng bắn. Trong nháy mắt, toàn bộ những người đàn ông trên xe đều nhe răng trợn mắt, thân thể bắt đầu run rẩy.
Thẩm Mộng Thần nhìn thấy anh cũng không vui vẻ, ngược lại, hai tay cô ấy không ngừng run rẩy, không ngừng khua loạn.
”Đừng tới đây, đừng tới đây, đừng đυ.ng vào tôi, cút ngay, cút ngay!”
Anh nhìn thấy quần áo Thẩm Mộng Thần đã bị xé nát, sống mũi cay cay. Cô chủ nhà họ Thẩm như cô, đã bao giờ phải chịu uất ức như vậy đâu. Nhưng lần này cô ấy vì Phương Hy Văn, mà suýt nữa mất cả thanh danh lẫn tính mạng ở nơi này.
“Về sau, nhà họ Thẩm sẽ do tôi che chở!” Anh âm thầm hạ quyết tâm trong lòng.
Tiếp theo, anh cởϊ áσ, khoác lên trên người Thẩm Mộng Thần, dùng giọng nói tràn đầy ấm áp nói với cô ấy: “Đừng sợ, tôi tới rồi đây.”
Thẩm Mộng Thần nhìn thấy anh, đôi mắt cô ta đột nhiên trợn to.
Ánh mắt vừa rồi còn thiếu sinh khí giống như đột nhiên có ánh sáng trở lại. Có phải cô ta đã nhìn lầm rồi không? Chẳng lẽ người đàn ông này thật sự có năng lực chống lại nhà họ Nhan à?
“Để tôi bế cô xuống dưới.” Anh không giải thích gì nhiều, tình hình chiến đấu đang cấp bách, anh trực tiếp bế Thẩm Mộng Thần lên.
Thẩm Mộng Thần nép sát vào trước ngực của anh, ngoan ngoãn cuộn người lại, không nói câu nào, giống như là con thỏ nhỏ.
Anh cũng không nghĩ nhiều, thả cô ấy xuống rồi nói: “Rời khỏi chỗ này đi, tôi còn chuyện quan trọng phải làm.”
Thẩm Mộng Thần dùng áo của anh che khuất đi những vị trí quan trọng, lập tức quay người rời đi.
Xử lý xong xuôi hết thảy, anh mới quay đầu lại nhìn Nhan Viễn Lương. Nhan Viễn Lương đã bước ra khỏi xe rồi.
Anh ta xoay xoay cổ, cười nói: “Trần Hạo Hiên, anh dám ngụy tạo Mũi tên xuyên mây! Anh đã biết tội mình chưa?”
Anh lạnh giọng nói: “Ngụy tạo à?”
Nhan Viễn Lương cười ha ha nói: “Còn không phải là ngụy tạo à? Trong phạm vi Tây Giới này chưa từng xuất hiện Mũi tên xuyên mây lớn như vậy, Anh lại ngụy tạo cra, có phải hơi phô trương quá mức rồi không?”
Anh nhướng mày: “Vậy sao?”
Vừa mới nói xong, một trận cuồng phong lập tức kéo tới. Ngọn gió này cũng không phải là gió bình thường, mà là thể hiện cho việc… có người tới đây.
“Chiến thần Lục Thiên Huyền, tiếp nhận Mũi tên xuyên mây!” Một câu nói, trực tiếp làm dậy lên ngàn cơn sóng.