Chương 13: Vào Phượng Thiên Phủ
Từ trong Phượng Thiên Phủ gã sai vặt đi ra, khuôn mặt tươi cười đón đả: "Lão gia cho mời, đại tiểu thư mời theo nô tài".
Qúy Như Yên gật đầu, sau đó theo gã sai vặt đi vào trong phủ.
Phượng Thiên phủ rất lớn, non bộ, trúc lâm, ngư trì, hoa viên, cái gì cũng có.
Hành lang thật dài, một màu đỏ, có một tượng đá đứng sừng sững ở bên cửa.
Sườn núi một màu đỏ thẫm, ở giữa còn có một đường đi tới, có thể nhìn thấy ở chỗ đó có rất nhiều tỳ nữ, đều là cúi đầu, có lẽ tỳ nữ đều được huấn luyện rất tốt, không bởi vì nàng là người xa lạ mà ngẩng đầu lên xem. Tất cả đêu là thần sắc đạm mạc, ánh mắt nhìn chằm chằm dưới chân, không dám ngó nghiêng lung tung,
Đi theo gã sai vặt vào trong sảnh chính.
Sảnh chính ngồi ở vị trí giữa là hai người, một tiểu hài nam chừng mười tuổi, cùng một nữ hài xinh đẹp, hai bên cạnh còn có hai tiểu hài đồng một nam một nữ.
Tiểu hài nam cùng nàng tuổi tác không khác biệt, còn bé gái kia khoảng chừng là mới hai tuổi. Đang dùng ánh mắt đẹp như sao kia nhìn chằm chằm nàng.
Hai bên vị trí đàn hương y, đều ngồi một đám nam nữ già trẻ, nhìn Qúy Như Yên ánh mắt hèn mọn đánh giá.
Qúy Như Yên không biết những người đó là ai, nhưng cũng đoán ra những người đó ít nhiều cũng có địa vị trong Phượng phủ.
Ngồi ở trên cao nhất chính là cữu cữu Phượng Thiên Hữu cùng cữu mẫu Trầm Lệ Quyên.
Bên cạnh kia chắc chắn chính là biểu ca Phượng Từ Ân cùng biểu muôi Phượng Y Diễm.
Mà ở hai bên người đó chắc hắn là các cữu cữu cùng chúng thϊếp thất của bọn họ.
Thanh Vị vừa thấy Phượng Thiên Hữu, tuy rằng trên tay ôm đứa nhỏ, nhưng nàng cũng quỳ xuống trước mặt của hắn, thanh âm nghẹn ngào: "Phượng lão gia, Thanh Vị đã phụ lời nhờ vả của người, không thể chiếu cố tốt Phượng tiểu thư, xin lão gia trừng phạt".
Cữu mẫu Trầm Lệ Quyên khẩn trương đi đến đỡ nàng đứng dậy: "Mau đứng lên, đứa nhỏ nhỏ như vậy, ngươi sao có thể ôm cùng quỳ xuống".
Cữu mẫu Trầm Lệ Quyên mau chóng đem đứa nhỏ bế qua, vẻ mặt yêu thương cùng luyến tiếc, ở kinh thành Qúy phủ phát sinh ra chuyện, nàng cũng có nghe qua.
Những năm gần đây, nàng luôn tự trách bản thân mình, mỗi khi nghĩ tới Phượng Thiên Sương, trong lòng lại đau nhói.
Ôm trong tay đứa nhỏ gầy gò, Trầm Lệ Quyên đau lòng không thôi. Mắt phượng đã sớm có dòng nước chảy ra, nếu như vì ở tại thời điểm này không thích hợp, nàng đã sớm khóc thật lớn.
Phượng Thiên Hữu cùng Phượng Thiên Sương gương mặt không khác biệt là mấy, chỉ là ánh mắt kia của hắn có phần âm ngoan hơn mà thôi.
Thanh Vị tự động nhận tội, quỳ trên mặt đất.
Hắn lạnh khốc nhìn qua Thanh Vị, cũng không có nói nàng đứng dậy, ngược lại còn quay đầu nhìn về phía Qúy Như Yên
"Như Yên, ngươi không biết cữu cữu sao?"
Một thanh âm trầm khàn vang lên giữa chính sảnh im ắng, thân thể nhỏ bé của Qúy Như Yên chầm chậm tiến lên hai bước, rất quy củ hành lễ với Phượng Thiên Hữu: "Như Yên gặp qua cữu cữu, cữu cữu mạnh khỏe!".
"Vài năm không thấy ngươi, ngươi trổ mã càng thêm xinh đẹp."
Phượng Thiên Hữu vừa lòng nhìn nàng, đứa nhỏ này quả thực rất đặc biệt, nhỏ như vậy ở trước mặt nhiều người lại không cảm thấy sợ hãi, làm lễ gặp mặt cũng nửa điểm không kém.
"Cữu cữu quá khen rồi! Mẫu thân năm đó mới là tao nhã khuynh thành nữ tử, ta đây sao có thể xứng đáng với hai từ ngày càng xinh đẹp kia. Mẫu thân mọi ngôn ngữ cử chỉ, đổi với ta đều là học hỏi theo người mà thôi".
Qúy Như Yên không kiêu ngạo, không siểm nịnh đáp
Phượng Thiên Hữu gật đầu: "Đã không còn sớm, cữu mẫu đã sớm an bài chỗ ở cho các ngươi, các ngươi trước đi nghỉ ngơi đã. Có chuyện gì buổi tối cùng nhau nói chuyện".
"Đúng vậy".
Lúc này cữu mẫu Trầm Lệ Quyên ánh mắt từ ái, đặt ở trên người Qúy Như Yên.
"Đến, đi theo cữu mẫu. Ta đều an bài tốt cho các ngươi, các ngươi vẫn là ở tại Tuyết Sương viện nơi mẫu thân ngươi trước đây ở đi".
"Phiền toái cữu mẫu".