Chương 67

Còn về phía đám người Vương Đổng, sau khi mọi người đều đã báo cảnh sát, vẻ mặt đắc ý.

“Tốt, cảnh sát lập tức sẽ đến, mày sẽ bị bắt lại thôi!”

“Còn có Mục Y Nhân, cô sai người khác gϊếŧ người, cô cũng đừng mong thoát tội! Lần này, đều không cần chúng tôi ép buộc cô, chính bản thân cô tự đem mình vào con đường chết! Ha ha ha ha….”

“Mục Y Nhân, nữa đời còn lại của cô nên sống ở trong tù đi! Đáng tiếc, cô còn chưa được hưởng thụ mùi đàn ông nha, xem ra đời này của cô không thể hưởng thụ được nữa rồi!”

Lúc mọi người đang đắc ý nói, không bao lâu sau liền có một đội cảnh sát tiến vào phòng họp.

“Là ai báo cảnh sát?”

Lập tức đám người Vương Đổng vội vàng nhấc tay.

“Xếp à, là chúng tôi báo! Tên nhóc con này vừa mới gϊếŧ một vị cổ đông của chúng tôi, mong các xếp nhanh bắt hắn lại!”

Lúc này sắc mặt của Mục Y Nhân trắng bệch, bây giờ nàng chỉ biết nắm lấy cánh tay của Lăng Việt.

Mà Lăng Việt thì mặt không đổi sắc, bộ dáng giống như không có chuyện gì quan trọng.

Lúc mà tên cảnh sát nhìn về phía Lăng Việt, Minh Thừa lạnh lẽo hừ một tiếng, đứng trước mặt mọi người đưa ra một quyển sách nhỏ màu đen.

“Thiếu chủ nhà ta làm việc, người không có phận sự, cút!”

Đám người cảnh sát nhìn lướt qua quyển sách nhỏ màu đen một chút, thân thể của người cầm đầu run lên kịch liệt, hắn vội vàng cúi đầu 90 độ, đem quyển sách nhỏ màu đen đưa cho Minh Thừa.

“Xin lỗi, là chúng tôi đã quấy rầy, thu đội!”



Đám người Vương Đổng nhìn thấy bọn họ gấp gáp đến, lại gấp gáp rời đi, trong lòng bắt đầu nhảy dựng lên!

Ánh mắt của Thiếu niên kia vẫn lạnh nhạt như cũ, phảng phất giống như nhìn một bầy kiến hôi.

Cho tới giờ khắc này, bọn họ tựa hồ mới hiểu được, chính mình… Đang trêu chọc một nhân vật khủng bố cở nào!

“Tôi… Tôi giao ra cổ phần.”

Rốt cuộc có một tên cổ đông không chịu nổi áp lực lớn này, liền lựa chọn giao ra cổ phần.

Nói xong liền chà chà mồ hôi lạnh ở trên trán, rồi đi đến phía cánh cửa.

Nhưng khi đi ngang qua Minh Thừa, Minh Thừa lại ngăn cản lại!

Tên cổ đông này sững sờ.

“Tôi đã giao ra cổ phần, chẳng lẽ các vị muốn nuốt lời sao?”

Minh Thừa cười hắc hắc.

“Không phải ta nuốt lời, bất quá Thiếu chủ nhà ta có nói ra hai cái yêu cầu, mà ông… Chỉ hoàn thành một cái!”

Tên cổ đông run lên một cái, ánh mắt liếc qua Lăng Việt, khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn lựa chọn quỳ xuống.

“Tổng giám đốc Mục, lúc này là lão già tôi hồ đồ, mong rằng Tổng giám đốc Mục lòng dạ từ bi, đừng chấp nhặt một kẻ tiểu nhân xấu xa như tôi mà hãy tha cho tôi!”

Mục Y Nhân hít thở sâu một hơi,lúc trước cô đang ở thế bị động tuyệt vọng, bây giờ lại vào thế chủ động, cô có cảm giác là mình đang nằm mơ.