Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thần Y Phục Thù!

Chương 66

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Thứ nhất, lập tức quỳ xuống nhận lỗi với Y Nhân!”

“Thứ hai, vô điều kiện giao ra cổ phần ở trên tay của các ngươi đang nắm giữ.”

Dứt lời, toàn bộ mọi người ở trong phòng họp đều yên tĩnh ba giây!

Lăng Việt… Quả thực là cuồng vọng cùng cực, không coi ai ra gì!

Tên cổ đông vừa mới bị Minh Thừa đạp ngã không nói hai lời liền đứng lên chỉ thẳng mặt Lăng Việt quát:

“Mày là cái loại gì hã? Ở chỗ này có phần cho mày nói chuyện sao?”

Lăng Việt đến nhìn hắn cũng không nhìn một chút, chỉ là chậm rãi châm một điếu thuốc lá.

“Trước khi ta hút hết điếu thuốc này, tôi muốn câu trả lời!”

Lời nói của Lăng Việt vừa dứt, Minh Thừa lập tức đi đến tên cổ đông đó níu lấy cổ áo của hắn, giống như là xách một con chó, đem hắn hướng về phía bên ngoài cửa sổ.

“Này! Mày muốn làm gì? Mày mau buông tao ra! Tên chó chết này… A — —!”



Minh Thừa trực tiếp không chút khách khí, đem hắn ném từ cửa sổ ném xuống!

Tất cả mọi người có mặt ở đây, đều là cùng nhau giật mình kêu lên!

Riêng về Mục Y Nhân cũng là bị dọa đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch, cô há to miệng không nói nổi một lời nào!

Minh Thừa hướng về ngoài cửa sổ, nhổ một ngụm nước bọt, vỗ vỗ bàn tay, vừa đi vừa mắng:

“Mẹ kiếp! Rốt cuộc cũng an tĩnh! Một con chó cũng dám ở trước mặt Thiếu chủ nhà tôi sủa bậy? Muốn chết!”

“Mày… Mày gϊếŧ người! Mày vậy mà dám gϊếŧ người?”

“Mày thật to gan, trong mắt của mày còn có luật pháp hay không hã?”

Minh Thừa trợn trắng mắt.

“Thiếu chủ nhà tôi chính là luật pháp!”

“Mày… Tụi mày quả thực đúng là ác ma! Tụi mày là ác ma!”

“Nhanh! Mau báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát!”



Mọi người loạn thành một bầy, cuống quít báo cảnh.

Lúc này Mục Y Nhân mới phản ứng được, cô liền vội vàng nắm cánh tay của Lăng Việt, hoảng hốt vội nói:

“Lăng Việt, anh đi nhanh đi! Anh gϊếŧ người, đợi chút nữa cảnh sát tới, anh sẽ bị bắt đi!”

Minh Thừa cực kỳ khinh thường trợn trắng mắt.

“Mục tiểu thư, sợ cái rắm, để bọn hắn báo đi! Thiếu chủ nhà tôi sao có thể sợ những tên bỏ đi này chứ?”

Mục Y Nhân nhìn Lăng Việt, Lăng Việt chỉ là nhàn nhạt nhìn liếc cô một chút, ấm áp cười một tiếng.

“Yên tâm, có tôi ở đây, sẽ không để cho bất kì kẻ nào ăn hϊếp cô!”

Giọng nói này có vẻ bình thản nhưng rất kiên định, làm cho trong nháy mắt tim của Mục Y Nhân nhảy một cái.

Giờ khắc này, cô dường như nhớ đến mấy năm trước đó.

Ngày đó, có một thiếu niên cũng giống như Lăng Việt, ở dưới ánh sáng mặt trời cười một tiếng, hứa bảo vệ cô cả đời bình an!
« Chương TrướcChương Tiếp »