Chương 61

“Đám khốn kiếp này! Vốn là muốn mượn chuyện của Omega đem tôi đuổi xuống đài. Hiện tại tôi đàm phán thành công chuyến làm ăn với Omega, bọn họ thấy không có hi vọng liền bắt đầu chó cùng rứt giậu, trực tiếp xuống tay với tôi! Thật sự là thật ác độc mà!”

Cô gái lo lắng hỏi:

“Tổng giám đốc, làm sao bây giờ a? Đám người Vương Đổng có mưu đồ với vị trí Tổng giám đốc đã lâu. Nếu như lần này để bọn họ thành công, thì chắc chắn sau này khẳng định sẽ đem ngài đá ra khỏi tập toàn! Đến lúc đó, sợ là tập đoàn Y Nhân không còn là họ Mục nữa!”

Mục Y Nhân nghiến chặt hàm răng.

“Tôi sẽ không để cho bọn họ được như ý, đi thôi, trước tiên trở về để nhìn xem bọn họ diễn trò gì rồi lại tính tiếp.”

Nói xong, nàng hướng về Lăng Việt tạ lỗi nói:

“Xin lỗi Lăng tiên sinh, cám ơn anh đã mời tôi uống cà phê, nhưng tôi có việc phải đi trước!”

Lăng Việt cười nhạt một tiếng.

“Không có việc gì. Nếu không ngại thì tôi cùng với cô đi một chuyến. Thêm một người thì nhiều thêm một phần trợ giúp. Huống hồ tôi có người quen ở Omega, nói không chừng đến lúc đó có thể trợ giúp cho cô một chút.” . Ngôn Tình Hài

Mục Y Nhân khẽ giật mình.

“Vậy thì cảm ơn anh, nhưng mà không biết có làm phiền anh hay không?”

“Không có gì, dù sao hôm nay tôi cũng rất rảnh rỗi!”

“Được, vậy thì cám ơn anh.”

“Không cần phải khách khí.”

Ba người vừa đi tới cửa, Tú Nhi liền chào đón.



“Thiếu chủ, có chút chuyện thông báo cho ngài.”

Mục Y Nhân hướng Lăng Việt hỏi:

“Nếu không thì… anh đi làm việc của anh trước đi?”

“Không cần, cô cứ tới xe chờ tôi một chút, tôi giải quyết một lúc liền tới.”

“Được!”

Hai người Mục Y Nhân vừa đi, Tú Nhi liền ghé bên tai của Lăng Việt nhỏ giọng nói:

“Lăng thiếu, Giang Châu Tôn Cao Quan, muốn gặp mặt ngài một lần.”

Lăng Việt khẽ cau mày hỏi:

“Ông ta muốn gặp tôi làm gì?”

“À… Có thể là bởi vì sự kiện kia tại Giang Thành. Dù sao Tôn Cao Quan là người quản lý tại Giang Châu, chuyện ở Giang Thành cũng không nhỏ, có khả năng ông ta hỏi một chút tình hình mà thôi!”

“Được rồi!”

“Vậy bây giờ chúng ta đi qua sao?”

“Không đi!”

“Ách…. Tôn Cao Quan dù sao cũng là quan lớn của một châu, chúng ta cứ mặc kệ ông ta hay sao? Có phải có chút không…?”