Chương 240

Còn chưa dứt lời, phía trên thủ sơn đại trận đã truyền tới từng đợt âm thanh ‘Răng rắc’ yếu ớt, dường như có thứ gì bắt đầu nứt ra!

Trong mắt mọi người hiện ra sự hoảng sợ tột độ.

“Xong xong, thủ sơn đại trận sắp không chịu nổi!”

“Nếu để Lăng Việt tiến vào thì chúng ta nhất định sẽ gặp thương vong đáng kể! Tất cả cao thủ của Thiết Quyền Môn, nhanh, xông lên toàn bộ, dùng chân khí ngăn chặn khe hở, tuyệt đối không thể để Lăng Việt tiếp tục công kích, bằng không đại trận hộ sơn của chúng ta sắp xong rồi!”

Hàng trăm hàng ngàn cao thủ Thiết Quyền Môn ào ào nghênh đón, lấy sức mạnh của mình để chống đỡ khe hở phía trên đại trận kia.

Nhìn thấy như thế, Lăng Việt nhẹ hừ một tiếng, sự lãnh lẽo trong mắt càng ngày càng mãnh liệt!

“Ngu xuẩn mất khôn! Tự tìm đường chết!”

Dứt lời, hắn giơ tay lên bắt lấy một cái trong hư không, lôi vân trên chín tầng trời nhanh chóng giáng xuống vô số lôi điện tia chớp, toàn bộ ngưng tụ trong tay Lăng Việt, hình thành một thanh kiếm lôi điện khổng lồ dài đến tận 10 ngàn mét!

Trong nháy mắt nhìn thấy thanh kiếm kia, toàn bộ đệ tử Thiết Quyền Tông đều không bình tĩnh nổi nữa.

Con mẹ nó… Hiện tại ai nói Lăng Việt là người, bọn họ cũng không tin! Cái đệt đây là thứ yêu nghiệt gì!

Ánh mắt Lăng Việt lạnh như băng, khẽ quát một tiếng, tay cầm thanh kiếm lôi điện, giống như một pho tượng chiến thần giáng trần, một kiếm chém xuống, sức mạnh cuồng bạo cùng cực trực tiếp dùng thế bất khả kháng đập vỡ một cái lỗ to tướng trên đại trận hộ sơn của Thiết Quyền Môn!

“Oanh — —!”



Một tiếng nổ vang lên, hơn cả ngàn đệ tử duy trì đại trận hộ sơn cũng bị trực tiếp bắn bay.

Vừa đối mặt thì nhân số tử vong đã vượt qua năm phần, những người còn sót lại cũng trọng thương, không còn sức chống cự nữa!

Thanh kiếm lôi điện biến mất, Lăng Việt giẫm chân một cái, thân thể hóa thành một tia sáng màu đen, nhanh chóng bắn xuống.

Khi thân thể của hắn hạ xuống, năng lượng lôi điện trên không trung cũng từng bước tăng tốc giáng xuống.

Sức mạnh điên cuồng cuồn cuộn không ngừnb oanh tạc sơn môn trong Thiết Quyền Môn bên, tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả ngọn núi. Động vật hoang dã bốn phía điên cuồng chạy trốn, cả bầy sói cũng không dám tranh tài, nhanh chóng cụp đuôi tháo chay.

Hiện tượng gần với thiên tai này quả thực quá kinh khủng!

Lăng Việt đáp xuống mặt đất, cả đám trưởng lão lập tức hô to:

“Không được trốn! Trốn không thoát! Liều mạng với ngươi! Phe chúng ta có nhiều người như vậy, nhất định có thể gϊếŧ chết Lăng Việt! Vì Thiết Quyền Môn, vì sinh tồn, gϊếŧ chết Lăng Việt, xông lên! Xông lên!”

Dưới sự uy hϊếp của tử vong, đệ tử Thiết Quyền Môn như hoá điên, điên cuồng xông về hướng Lăng Việt.

Hai mắt Lăng Việt quét qua, lập tức có mấy tia sáng cương khí như đao quang kiếm ảnh bắn ra, trảm thẳng vào một đợt đệ tử Thiết Quyền Môn phía đối diện!

Sau đó, hắn không chút sợ hãi mà bước về phía trước một bước, một bước chính là hơn 10 ngàn mét, chính diện nghênh tiếp đám đệ tử cuồn cuộn đang lũ lượt kéo đến.

Hắn đánh ra một quyền, thần uy chí cường lập tức xé nát thân thể trăm tên đệ tử Thiết Quyền Môn! Máu tươi trộn lẫn với thịt nát rồi nổ tung, tạo thành một khu vực sương máu đỏ tươi!