Chương 175

Anh ta lúc này đã hoàn toàn chìm vào trong sự hoảng sợi

Nhiều Giang Châu đỉnh cấp phú hào như vậy, bây giờ đều đi tới Trần gia hắn, không chỉ thế, hết thảy bọn hắn đều quỳ dưới chân của Lăng Việt!!

Lăng Việt phải cường đại đến cỡ nào mới thuần phục được tất cả bọn họ đây?

Mà Trần Lễ Thạch may mắn giữ được cái mạng nhỏ, thế mà hết lân này đến lần khác đều đi đắc tội với Lăng Việt!

Đây là một việc đáng sợ đến bực nào.

Cha mẹ của anh ta cũng đều đã chết hết cả rồi, anh ta giờ đã không còn gì nữa?

. truyện kiếm hiệp hay

“Lăng... Lăng Việt, cậu là ai, rốt cuộc cậu là ai?”

“Quỷ cốc Lăng Việt, tự là Vô Địch! Nhớ kỹ cái tên này, nếu có kiếp sau, cũng chớ mà tùy tiện đi trêu chọc họ Lăng!”

“Không -I”

Trần Lễ Thạch hét thảm một tiếng, nước mắt nước mũi đều tuôn hết cả ra.

“Đừng gϊếŧ tôi, tha… tha cho tôi đi! Tôi không dám, về sau tôi không bao giờ dám, ngươi tha cho tôi đi, ô Ô… ˆ

Đối mặt với siêu cấp ma đầu Lăng Việt trước mặt, cho dù là Trân Lễ Thạch luôn luôn phách lối, giờ phút này, cũng chỉ có thể cầu xin hắn tha thứ.

Anh ta đã thảm hại đến không đến mức thảm hại hơn, bị thực lực của Lăng Việt nghiền ép triệt để đến mức không thể ngóc đầu lên được!

“Tôi không muốn chết! Lăng Việt! Tôi không muốn chết, cậu… cậu tha cho cái mạng chó này của tôi điII! Cậu xem, tay chân của tôi đều đã bị cậu đánh gẫy, cậu tha cho tôi, từ nay về sau tôi sẽ không gây bất lợi gì cho cậu nữa đâu.”



Lăng Việt cười khẩy.

“Tha cho ngươi? Tha cho ngươi để ngươi lại đi hại người sao?”

“Không! Về sau những thứ như vậy tôi sẽ không làm nữa! Tôi là người thừa kế của Trần gia, sau này, trên dưới trần gia ta đều một lòng nghe theo cậu.

“Đáng tiếc, Ta một chút cũng không hứng thú gìvới ngươi!”

Trong nháy mắt, một luồng khí xuyên vào trong cơ thể của Trân Lễ Thạch, hắn hoảng sợ, hỏi:

“Ngươi…Ngươi vừa làm gì ta? Sao thân thể của ta đau quá vậy?”

Lăng Việt sắc mặt đạm mạc nói”

“Cũng không có gì. Ta chỉ...đem kinh mạch toàn thân của ngươi phá vỡ, thay đổi vị trí một chút, để cho ngươi cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết!”

Trân Lễ Thạch lúc bấy giờ đã vô cùng hoảng SỢ.

“Tha cho…

Vừa mới nói được hai chữ “Tha cho”, anh ta đã hét thảm lên một tiếng, mạch máu toàn thân đều bành trướng, hằn lên từng vệt trông hệt như những con giun vậy.

Sau đó, ‘bành” một tiếng, Trân Lễ Thạch lập tức đã hóa thành một bãi huyết vụ!

Trần gia? Toàn diệt!

Một màn này là vô cùng phần tàn nhẫn, vô cùng đáng sợ nhưng tuyệt nhiên, không một ai đứng ra vì Trân gia mà cầu tình.