Nói xong, cậu ta lập tức hướng về phía Vu Cát ở trên đài cao hô:
“Vu lão, tra lai lịch của người này, tôi rất nghi ngờ tiểu tử này là tới quấy rối!”
“Ồ?”
Ánh mắt của Vu Cát híp lại.
Tuy ông ta vừa mới có chút hưng phấn, nhưng mà đầu óc của ông ta cũng không đến mức bị choáng váng!
Nghi vấn của Trần Lễ Thạch không phải không có lý!
Lăng Việt cũng không phải là người giàu có tại Giang Châu, cũng không biết thân phận của hắn. Mặc dù hắn mặc tây phục, coi như nhìn cũng tạm được, nhưng thẻ bài lại không biết, nói không chừng là Lăng Việt mua hàng giả của một tên nào đó!
Với lại hắn làm sao có thể có nhiều tiền như vậy, chỉ để mua một bộ quần áo tơ lụa?
Nghĩ tới đây, Vu Cát cũng là gật gật đầu.
“Trần thiếu yên tâm, nếu như thật có chuyện này, tôi tuyệt đối sẽ cho Trần thiếu một câu trả lời thỏa đáng.”
Lập tức hắn đã mang theo thị nữ bên người, đi xuống đài cao, đi tới trước mặt của Lăng Việt.
“Vị tiên sinh này, không biết ngài có thể hay không đưa thẻ của ngài ra cho tôi nhìn một chút, để cho tôi có thể xác nhận là rốt cuộc ngài có tư cách để đấu giá bộ quần áo tơ lụa kia hay không?.”
Lăng Việt không thèm liếc mắt nhìn hắn, chỉ là hướng về Tú Nhi, đưa mắt ra hiệu.
Tú Nhi không nói hai lời, liền trực tiếp lấy ra hai tấm thẻ màu đen đưa cho Vu Cát nhìn.
Cặp mắt của Vu Cát vừa mới nhìn lướt qua, lập tức hắn liền đã đứng thẳng người!
Đôi mắt của hắn đã trừng to hết cở!
“Đen.. Thẻ đen sao? Ngài vậy mà nắm giữ thẻ đen? Chuyện này, sao có thể như thế được?”
Trần Lễ Thạch ở phía sau, nhịn không được liền cất giọng hỏi:
“Này! Vu Cát, ông làm sao vậy? Đã nửa ngày rồi còn không có chút động tĩnh, có phải ông bị choáng váng hay không?”
Vu Cát quay đầu không nhịn được đắng chát cười một tiếng.
“Trần thiếu, hắn… Thật sự là hắn là có tư cách đấu giá vật phẩm.”
“Cái gì? Làm sao có chuyện này được? Đến kiểm trả thẻ ngân hàng của hắn ông còn chưa kiểm tra thì đã nhận định hắn có tư cách đấu giá! Ông nghĩ tôi là con heo hay sao?”
Vu Cát không khỏi thở dài một hơi.
Lúc này, ông ta đột nhiên cảm thấy, mười tên, à không, là 100 tên Trần Lễ Thạch cũng không sánh nổi một tên Lăng Việt!
Hai người này không cần nói đến tiền, chỉ cần khí chất thôi, Trần Lễ Thạch cũng đã thua sạch sẽ!
“Tôi nghĩ tôi hẳn là không cần lại tiếp tục tra xét, vị ông chủ này nắm giữ thẻ đen của buổi đấu giá! Nói cách khác, trong thẻ của ngài ấy, chí ít có 1.5 tỷ nhân dân tệ! Không chỉ là như thế, ngài ấy còn có tư cách ngồi tại vị trí của Trần thiếu đây, mà Trần thiếu là cần phải nhường vị trí cho ngài ấy!”
“Ông nói cái gì? Cái này… Cái này sao có thể? Tôi không tin! Là ông đang gạt tôi!”
Vu lão lần nữa thở dài một hơi.
“Trần thiếu không tin cũng không có cách nào, bởi vì người ta xác thực là có tiền!”