Chương 10

“Yên tâm, không lâu nữa, Hoa gia cũng sẽ giống như ngươi. Minh Thừa, cắt đầu lưỡi của hắn, phái người chăm sóc cho hắn, đừng để hắn chết.”

“Tuân lệnh, Thiếu chủ.”

Ánh mắt Minh Thừa rất nhanh ra hiệu, hai đạo bóng đen xuất hiện, đem Trần Bá Thiên mang đi.

“Thiếu chủ, bây giờ chúng ta đi Yến Kinh sao??”

Ánh mắt của hắn, mang theo vẻ hưng phấn. Đây là một kẻ khát máu.

Lăng Việt hai tay đặt sau lưng, ánh mắt hướng về nơi xa.

“Nơi này, ta còn có một số việc chưa xử lý, tạm thời không đi Yến Kinh.”

“Vậy chúng ta đi đâu đây?”

Lăng Việt ngừng chân, ngắm nhìn bầu trời, ánh mắt híp lại, trí nhớ xưa ùa về xông lên đầu.

“Lăng Việt, ngươi có đồng ý cưới ta không?”

“Lăng Việt, ngươi hãy nhớ, cả đời này ta là vợ của ngươi, kiếp này, ta cũng sẽ không yêu kẻ khác!”

“Đi Giang Châu!”

Lăng Việt dứt lời, mũi chân điểm nhẹ, thân thể hóa thành một đạo ánh sáng, lao thẳng về phía trước.

“Đi Giang Châu làm gì?”

Minh Thừa khẽ nhíu mày, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, lắc đầu một cái rồi cũng nhanh chóng đuổi theo.

Tốc độ của hai người còn nhanh hơn cả xe, không đến mười phút đồng hồ, từ Giang Thành tới Giang Châu.

Minh Thừa đã sớm gọi điện thoại, hai người thản nhiên đi bộ tại đường lớn Giang Châu.

“Ba năm không thấy, hoa nở hoa tàn, cảnh còn người mất mọi chuyện cũng kết thúc. Không biết… Cô ấy, có khỏe không?”

Minh Thừa làm xấu cười một tiếng.

“Thiếu chủ, ngài đang nói tới ai vậy? Nghe giống như là một cô gái đây?”

Nghe được lời nói của Minh Thừa, trên khuôn mặt lãnh khốc của Lăng Việt, cũng không nhịn được toát ra mỉm cười.

“Đúng vậy, ta và cô ấy là thanh mai trúc mã.”

“Có điều, đã qua năm năm, chỉ sợ cô ấy đã không còn nhớ đến Thiếu chủ người?”

“Mặc kệ cô ấy có nhớ hay không, ta đều muốn gặp cô ấy một lần.”

“Vì sao?”

Lăng Việt không nói, chỉ là cười nhạt một tiếng.

Một cảm giác ấm lòng, chảy xuôi dưới đáy lòng.

Đêm đó cách đây năm năm, vợ chồng Lăng gia bị gϊếŧ, Lăng Việt bị đánh gãy hai chân, bị ném trên núi cho sói ăn, không ai đi cứu hắn. Thậm chí là những người thân thích chú ruột bác ruột của hắn!



Duy chỉ có cô gái kia, cưỡi xe đạp một mình chạy đến trong núi!

Lăng Việt vĩnh viễn cũng sẽ không quên, đêm hôm ấy, tiếng sói tru vang khắp đồi núi, còn có tiếng kêu gọi của cô gái kia.