Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thần Y Phế Vật Phi

Chương 47: Quỳ xuống đất! Chui qua váy! Chết!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhóm dịch: TTC

Edit + Beta:

Ara

-----------------------

"Ngươi ——" Tiền Sương Ngữ thấy huynh trưởng dưới mí mắt mình bị người năm lần bảy lượt phế bỏ, tức giận đến run rẩy cả người.

"Tốt —— tốt lắm ——! Ngươi nhanh chóng giam giữ

tiểu tiện nhân này cho ta, đến lúc đó không chỉ hai mẹ con này mà một vạn lượng hoàng kim cũng là của ngươi!" Tiền Sương Ngữ biết rằng Độc Nhãn khác với những Huyền Sĩ của Thiên Hương Lâu sống trong nhung lụa lâu rồi. Độc Nhãn là nhà thám hiểm, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, sức chiến đấu cũng không phải Huyền Sĩ bình thường có thể so sánh.

Độc Nhãn nghe vậy nhướng mày, phi thường không thích bị nữ nhân này ra lệnh. Giống như hắn là thuộc hạ vậy, làm người nghe rất khó chịu.

Bất quá Độc Nhãn cũng biết đây là tính nết của hậu bối các thế gia, trong lòng tuy không thích nhưng nghĩ cũng nên bán một ân tình cho đại gia tộc như Tiền gia. Hắn đã trải qua cuộc sống thám hiểm đầy rẫy nguy hiểm quá đủ rồi, hắn cũng muốn làm khách khanh trưởng lão của thế gia nào đó. Khi không có việc gì thì uống rượu chơi nữ nhân, không cần làm gì cũng có thể ăn sung mặc sướиɠ.

Vân Chỉ Tịch không biết Độc Nhãn, nhưng trên người hắn tỏa ra hơi thở gϊếŧ chóc khiến nàng biết người này không phải là bao cỏ, nàng lập tức câu môi cười thăm: "Các hạ là ai? Phế vật Tiền gia cũng đáng để ngươi đi chịu chết?"

"Phế vật Tiền gia?!" Mọi người nghe vậy tức khắc lộ ra sắc mặt kỳ quái, thiếu chủ Tiền gia mới hơn hai mươi tuổi đã có tu vi Huyền Sĩ

còn bị gọi là phế vật?! Vậy toàn bộ người của Huyện Thanh Thành chẳng phải đều là phế vật sao?

"Thật là tiểu mỹ nhân độc miệng, nói cho ngươi biết bổn đại gia là ai, cũng cho ngươi biết nam nhân sau này của ngươi là ai! Nghe rõ đay, bổn đại gia là ——" Hai mắt Độc Nhãn hiện ra ánh sáng da^ʍ tà, đang muốn kiêu ngạo đến tự báo gia môn thì ai ngờ Vân Chỉ Tịch chẳng thèm chào hỏi gì cả, cực quang kiếm lao thẳng đến trước mặt hắn!

Độc Nhãn sợ hãi, mau chóng rót Huyền Kính vào hai chân, dùng thân pháp linh hoạt tránh thoát một đòn trí mạng. Đồng thời đại chưởng vung ra công kích hung mãnh.

Vân Chỉ Tịch xoay người nhảy, dựa vào chưởng phong của Độc Nhãn làm đệm nhảy bật lên, cực quang kiếm trong tay như đại đao chém cẩu một đường thẳng tắp điều bổ xuống Độc Nhãn!

"Tới đúng lúc lắm!" Độc Nhãn hét lớn một tiếng, không lùi mà tiến tới, một thanh màu đen đại đao ra khỏi vỏ, trực tiếp chặn lại!

Nhưng mà đúng lúc này, thân hình của Vân Chỉ Tịch bỗng nhiên biến ảo.

Chỉ nghe "Xuy" một tiếng, Độc Nhãn thối lui hơn chục trượng, trên mặt đất có một cánh tay mới mẻ nằm đó, ngón tay vẫn còn động đậy! Không phải cánh tay đắc thủ của Độc Nhãn thì là gì!

Một đám người thấy vậy ngây ra như phỗng, sao có thể! Độc Nhãn chính là nhà thám hiểm Huyền Sĩ hung hãn, thế nhưng bị thiệt trên tay thiếu nữ này?! Thiếu nữ này rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Chẳng lẽ là đệ tử đại gia tộc nội thành?! Nếu không như thế nào có thể lợi hại như vậy!

Lúc này trái tim của Độc Nhãn kịch liệt nhảy lên, hắn trực tiếp so chiêu với Vân Chỉ Tịch nên rất rõ nếu vừa rồi hắn không tránh một kiếm kia kịp lúc thì chỉ sợ đã đầu mình hai nơi! Đối phương, tuyệt đối không phải là một

thiếu nữ thế gia bình thường! Hắn rõ ràng ngửi được hơi thở gϊếŧ chóc khủng bố trên người thiếu nữ, so với hắn

thì chỉ có hơn chứ không kém! Thật là đáng sợ!

"Công phu của nữ hiệp rất giỏi! Độc Nhãn cam bái hạ phong, việc hôm nay là Độc Nhãn không đúng, xin phép cáo từ!" Độc Nhãn không hổ là

nhà thám hiểm quyết đoán, trong lòng phỏng đoán không đúng lập tức rút đi! Cũng không lưu luyến phần thưởng vạn kim, đối với hắn mà nói mệnh mới là quan trọng nhất! Mất mạng có tiền cũng không thể xài!

"Ngươi không được đi! Ngươi nếu gϊếŧ tiểu tiện nhân này, bổn tiểu thư sẽ nói gia tộc mời ngươi làm trưởng lão vinh dự, cung phụng cả đời!" Tiền Sương Ngữ lại bỗng nhiên quát.

Độc Nhãn tạm dừng bước, trưởng lão vinh dự

của Tiền gia! Chức này cao cấp hơn trưởng lão khách khanh nhiều, trưởng lão vinh dự không chỉ được đối xử cực tốt mà không cần làm bất kỳ chuyện gì. Chỉ có người cống hiến lớn trong gia tộc mới có cơ hội được tôn sùng là trưởng lão vinh dự!

"Lời này là thật sao?" Không thể không nói, Độc Nhãn động tâm. Rốt cuộc trưởng lão vinh dự là đại biểu cho việc sau này hắn là khách quý,

đại ân nhân của Tiền gia!

"Ta bảo đảm ——" một âm thanh suy yếu vang lên, là hơi thở thoi thóp Tiền Dược nhịn đau phát ra.

Tiền Dược là thiếu chủ Tiền gia, lời hắn nói tự nhiên có trọng lượng. Độc Nhãn nghe vậy quả nhiên trở về đối mặt Vân Chỉ Tịch, tuy rằng biết thiếu nữ này bất phàm, nhưng vì vinh hoa phú quý cũng chỉ có thể liều mạng!

"Ngươi quả thực muốn tìm cái chết?" Tay Vân Chỉ Tịch cầm cực quang kiếm, vẫn không có đánh gãy hai người Tiền gia dụ hoặc Độc Nhãn.

Độc Nhãn lúc này cũng không có nhiều lời vô nghĩa, chỉ là thận trọng nhìn chằm chằm Vân Chỉ Tịch nói: "Xin lỗi, mặc dù ngươi có tư chất cao ngút trời thì hôm nay cũng phải chết!"

Dứt lời,

cả người Độc Nhãn nổi lên từng cơn gió mạnh, đại đao màu đen có ánh sáng đen quỷ dị

bắn ra!

"Độc lang phệ!" Độc Nhãn hét lớn một tiếng, Thiên Hương Lâu một trận run rẩy!

"Cái gì! Độc lang phệ, Độc Nhãn thành danh tất sát kĩ!" Người có nhãn lực thấy vậy hoảng sợ, không nghĩ tới Độc Nhãn sẽ dùng chiêu số tự tổn hại tám ngàn đả thương địch thủ một vạn!

Trong đôi mắt đẹp của Tiền Sương Ngữ

xẹt qua một tia sáng âm độc của âm mưu thực hiện được, nàng tin tưởng Vân Chỉ Tịch dưới một chiêu này hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

"Chết đi!" Sau khi thiêu đốt toàn bộ Huyền Kính trong thân thể để bộc phát ra

chiêu thức mạnh nhất, Độc Nhãn cao giọng tự tin nói.

"Ai chết?" Vân Chỉ Tịch không biết từ khi nào đã đứng trước Độc Nhãn một thước, vô cực kiếm trong tay nhỏ huyết. Bị ánh sáng màu đen bao trùm, không có ai thấy được thân hình của nàng từng biến mất một cách kỳ lạ trong chớp mắt! Mà một cái chớp mắt này đủ để nàng chiếm cứ vị trí gϊếŧ người tốt ngất, hoàn thành tuyệt sát Độc Nhãn!

Con ngươi Độc Nhãn trợn to, cái đầu "lạch cạch" rơi trên mặt đất! Đến chết, hắn cũng không biết Vân Chỉ Tịch ra tay khi nào, rõ ràng không ai có thể tránh thoát độc lang phệ công kích......

Độc Nhãn,một thế hệ nhà thám hiểm hung ác tự do của Huyện Thanh Thành, ngã xuống!

Thiên Hương Lâu nháy mắt lặng ngắt như tờ, nếu phía trước Vân Chỉ Tịch mang đến kinh hãi chỉ làm cho bọn họ khó có thể tin, như vậy giờ khắc này nàng khiến mọi người cảm thấy sợ hãi!

Lúc này chỉ thấy thiếu nữ cầm kiếm đi về phía Tiền Dược, đến lúc này hắn mới biết được đá trúng ván sắt rồi, nhưng mà hối hận đã không kịp.

"Ngươi không thể gϊếŧ ta —— ta là thiếu chủ Tiền gia, ngươi gϊếŧ ta nhất định sẽ không chết tử tế được ——" Tự tin lớn nhất của hắn chính là Tiền gia làm hậu thuẫn.

"Thật không? Muốn sống?" Vân Chỉ Tịch đá Tiền Dược như đá cẩu sắp chết, khẩu khí hứng thú kiêu ngạo.

"Thật, thật, ngươi đừng gϊếŧ ta! Ta bảo đảm ngươi không chết!" Tiền Dược sợ hãi, đáy lòng lại âm độc nghĩ, chờ ngươi bị ta bắt trong tay, tất nhiên sẽ làm ngươi muốn sống không được muốn chết không xong! Cũng dám hủy hùng phong của ta!

Vân Chỉ Tịch nghe vậy một chân đạp lên dưới háng Tiền Dược khiến hắn đau đến mức ngao ngao gào thảm, Thiên Hương Lâu không ai lên tiếng, nhìn thiếu nữ không kiêng dè tàn nhẫn tác phong, chỉ cảm thấy cả người thật lạnh thật lạnh.

"Cô nãi nãi, tha ta đi ——" Tiền Dược đau đến dục tiên dục tử, khóc thét xin tha.Vốn dĩ

nơi đó của hắn đã bị chặt đứt, vô cùng đau đớn, hiện tại còn bị dẫm, quả thực đau đến hắn muốn chết! Cố tình mỗi lần đau đến muốn ngất xỉu thì gót chân thiếu nữ dùng một chút lực, hắn đau đến tới độ không thể không thanh tỉnh!

"Quỳ lên nhận tôi với nương của ta, chui qua váy của bổn tiểu thư!" Vân Chỉ Tịch quát lạnh một tiếng, phải để Tiền Dược chịu đựng nhục nhã! Nàng kỳ thật cũng chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi!

"Ngươi không cần khinh người quá đáng!" Tiền Sương Ngữ không nín được, mỹ nhan bởi vì sợ hãi mà trở nên trắng, nhưng nàng tuyệt đối không thể để huynh trưởng chịu đại nhục này!

"Ngươi không lên tiếng thì ta cũng quên mất, lăn xuống tới cùng nhau dập đầu, chui qua!" Khi Vân Chỉ Tịch nói chuyện thì thân hình đã nhảy lên, chỉ nghe Tiền Sương Ngữ thét chói tai, đã bị xách xuống nhã gian như xách gà con.

"Ngươi đừng mơ tưởng! Buông ta ra, bằng không khiến ngươi không chết tử tế được!"

"Bốp bốp bốp!" Vân Chỉ Tịch tát Tiền Sương Ngữ mấy bạt tai, lạnh lùng nói: "Ồn ào!"

Tiền Sương Ngữ bị tát đến nỗi lỗ tai kêu "Ong ong", khuôn mặt như hoa như ngọc nháy mắt sưng lên một vòng, nàng từ nhỏ đến lớn đâu chịu nổi loại vũ nhục thế này! Oán độc trong lòng mọc lên như cỏ dại, hận không thể xé Vân Chỉ Tịch!

Thấy ánh mắt oán độc của Tiền Sương Ngữ, Vân Chỉ Tịch trào phúng nói: "Muốn gϊếŧ ta? Đáng tiếc ngươi không có bản lĩnh này, huynh muội các ngươi lập tức quỳ xuống đất cầu nương ta tha thứ! Lại cho ngoan ngoãn chui qua, nếu không —— chết!"

Nàng trước nay đều không phải người tốt, kiếp trước không phải, một đời này càng không phải. Muốn khi dễ nàng, thì phải có giác ngộ bị khi dễ gấp trăm lần trở về!
« Chương TrướcChương Tiếp »