Nhóm dịch: TTC
Editor: Mạc Ngưng
Beta: Nguyệt Ly Phong + tdbbkt
__________________
Sau khi ý thức được điểm này, Vân Chỉ Tịch bỗng nhiên cảm thấy bình tĩnh. Nàng đã biết vì cái gì mà khi đối mặt nam nhân này, cảm xúc của nàng không ổn định. Bởi vì đều thuộc về hắc ám, cho nên bài xích lẫn nhau.
Đối với những người ẩn trong bóng tối mà nói, thì họ không thích người giống mình. Vì hắc ám thường là những kẻ cô độc, loại người như bọn họ trời sinh có tính cảnh giác cao, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kì người nào.
"Đây là mèo sao?" Vân Chỉ Tịch ngồi xổm xuống. Nàng mở l*иg sắt thả con mèo nhỏ ra ngoài, có chút nghi hoặc hỏi.
Đôi mày kiếm mỏng dài của Dung Hoàng tựa hồ nhướng lên một chút, hắn có cảm giác rằng thái độ của Vân Chỉ Tịch đối với hắn có chút thay đổi. Tựa hồ đối với hắn càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, loại cảm giác này làm hắn không thích chút nào.
"Không biết." Dung Hoàng trả lời dứt khoát lưu loát, ánh mắt nhìn Vân Chỉ Tịch từ trên xuống dưới một lượt, không tài nào hiểu được lí do nàng thay đổi.
Vân Chỉ Tịch cũng không có châm chọc hắn, bất quá con mèo nhỏ kia sau khi được thả ra liền nhảy lên, bám trên người nàng. Bốn cái chân nhảy thẳng lên, làm ổ trên người nàng. Chóp mũi hơi ươn ướt của nó ngửi tới ngửi lui trên người nàng, phát ra vài tiếng "meo meo".
"Đừng nhúc nhích." Vân Chỉ Tịch bị con mèo nhỏ này cọ tới cọ lui khiến hơi ngứa, nàng duỗi tay đè cái đầu mèo con lại, trên mặt không kìm được ý cười. Lông của nó thật mềm, chạm vào cũng không thấy bẩn, rất sạch sẽ.
Nụ cười của nàng trong veo dường như không pha chút tạp niệm nào, gần như là nụ cười tự nhiên nhất. Chỉ là một ý cười tản mát của nàng, khiến người ta cảm thấy nụ cười đó như có ma lực. Vốn dĩ nàng có một khuôn mặt khuynh thành động lòng người, trong nháy mắt lại xuất hiện thêm một tầng hào quang khiến người khác khó lòng rời mắt.
" Nụ cười mềm tựa nước
Mỹ nhân dưới vầng trăng
Ánh trăng bạc như tuyết
Rung động nỗi lòng ai."
Đám người Đoan Chính nhìn đến ngây ngốc, bọn họ ai cũng biết lão đại rất đẹp, nhưng lại không ngờ lão đại đẹp đến chừng này, quả thực so với tiên nữ còn đẹp hơn! Tuy rằng bọn họ chưa thấy qua tiên nữ, nhưng bọn họ dám đánh cược, lão đại tuyệt đối đẹp hơn so với các nữ tiên trên trời nhiều!
Dù là ánh mắt Dung Hoàng lúc này cũng không kìm được cứng lại. Ánh sáng mờ nhạt trên khuôn mặt Vân Chỉ Tịch làm tâm tình hắn có chút nhộn nhạo, có một tia cảm xúc không rõ ràng nào đó hơi dao động, sau đó rất nhanh bình tĩnh trở lại.
Cứ như mặt hồ chưa từng xuất hiện gợn sóng, hoặc là đã hoàn toàn khuếch tán.
Lúc này, Vân Chỉ Tịch liếc nhìn Dung Hoàng, bỗng nhiên cười cực kì xán lạn khiến Dung Hoàng phải nhíu mày:
- Làm gì vậy?
Nụ cười này của nàng không đơn thuần như nụ cười ban nãy, tuyệt đối là một nụ cười bất thiện!
"Dung công tử với bạch y trắng hơn cả tuyết, ngọc thụ lâm phong thế gian hiếm gặp, giống như lông của con mèo con này vậy, đúng là cực phẩm nhân gian, sạch sẽ không tì vết. Tiểu Bạch, Tiểu Bạch ~ Ngươi nói xem có đúng không?" Vân Chỉ Tịch vỗ vỗ mèo con, lập tức quyết định đặt tên cho nó là "Tiểu Bạch".
Dung Hoàng vừa nghe vậy, ánh mắt đen như mực nhìn đoàn bông bám lên cổ Vân Chỉ Tịch thoáng hiện nguy hiểm.
Tiểu Bạch nháy mắt có phản ứng, đôi mắt ngọc bích nhìn về phía Dung Hoàng, trong nháy mắt bị doạ run bần bật, nhanh chóng bò ra sau lưng Vân Chỉ Tịch. Mèo con sợ hãi núp mình, đầu nhỏ hơi hé ra để quan sát tình hình, làm một loạt các động tác một cách vô cùng khả ái!
"Một điều kiện, đổi lại không được gϊếŧ nó." Vân Chỉ Tịch cười, vẻ mặt trông rất giống tiểu nhân, bộ dạng đòi đánh.
Săc mặt Dung Hoàng cứng ngắc, nhưng lại chân thành mở miệng: "Không cần điều kiện, chỉ cần không gọi nó là Tiểu Bạch!" Dám so sánh hắn với một sủng vật! Lá gan của nàng quả nhiên không hề nhỏ!
"Không không không —— tất nhiên là không thể như thế rồi. Ta làm người rất giữ chữ tín. Giao dịch một khi đã đặt ra, nhất định sẽ thực hiện!" Vân Chỉ Tịch dùng lời lẽ chính đáng nói.
Dung Hoàng nghe vậy, ánh mắt thâm sâu liếc Vân Chỉ Tịch một cái, nàng cười to ba tiếng, rất khoe khoang đi qua vỗ vỗ bả vai của Đoan Chính: "Làm không tồi! Lão đại ta đây muốn con mèo này, các ngươi đem mấy thứ còn lại ra phân chia, mau chóng giải quyết mấy cái rắc rối để mà còn hoàn lương, an gia lập nghiệp. Chờ tất thảy xong xuôi, nhớ đến Vân gia báo cho ta một tiếng." Dù sao làm sơn tặc cũng không phải là con đường để bám vào mãi, mà thực lực của mấy tên này đều bình thường cả.
"Vâng, lão đại!" Đám người này đã sớm nói gì nghe nấy, lúc này sao lại dám không nghe theo. Hắn lập tức phân phó người dọn dẹp đổ, chuẩn bị đóng gói chạy lấy người. Đến nỗi nam nhân toàn thân bạch y, lớn lên rất đẹp kia thì bọn họ tự động xem nhẹ, bởi vì người này cho bọn hắn cảm giác sâu không lường được!
"Ngươi đã quyết định?" Dung Hoàng tiến đến đứng cạnh Vân Chỉ Tịch, ánh mắt quét qua mèo con đang thập thò sau lưng nàng.
"Đương nhiên!" Vân Chỉ Tịch ôm con mèo con đang run rẩy vào lòng, thần sắc điềm tĩnh đón lấy ánh mắt của Dung hoàng.
Dung Hoàng đột nhiên nhoẻn miệng cười, cười đến đôi mắt đẹp của Vân Chỉ Tịch nheo lại, nhận ra được có cái gì đó bất ổn.
"Vậy, điều kiện của ta đây rất đơn giản. Ngươi tới đây, để bản công tử hôn một cái." Dung Hoàng có vài phần hứng thú, hắn tin chắc rằng nàng sẽ không đáp ứng.
Nụ cười trên mặt Vân Chỉ Tịch chợt cứng lại, thật đúng là không nghĩ tới Dung hoàng sẽ đưa ra cái điều kiện này! Nhưng mà ——
"Có thể." Vân Chỉ Tịch sảng khoái cực kỳ, nàng kiên quyết không thay đổi tên của con mèo con!
Dung Hoàng ngốc lăng, phát hiện chính mình càng không thể hiểu nổi tâm tư của vị thiếu nữ này!
Nào ngờ, Vân Chỉ Tịch không chỉ cónhanh chóng đòng ý mà động tác càng nhanh! Chỉ thấy nàng ở trước mặt mọi người, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai duỗi tay ôm lấy mặt Dung Hoàng, sau đó đôi môi đỏ mọng nhanh chóng áp sát, "Chụt!" Thế là xong một nụ hôn!
Đám người sùng bái Vân Chỉ Tịch như nước sông cuồn cuộn chảy mãi không ngừng! Biết thực lực của nam nhân này còn có thể mặt không đổi sắc đùa giỡn ngược lại! Thật sự là —— quá —— can đảm!
Đôi mắt đen của Dung Hoàng nheo lại, lần đầu tiên bị xâm phạm như thế, dưới cằm còn lưu lại xúc cảm khi ngón tay nàng chạm qua, đôi môi vừa cảm nhận cảm giác mềm mại, không đau không ngứa nhưng có điểm kỳ quái, hắn còn không kịp phản ứng lại...... Ánh mắt hắn càng lúc càng đen.
Vân Chỉ Tịch không để bụng, phẩy phẩy tay với đám người Đoan Chính nói: "Các ngươi còn không mau mau dọn dẹp tàn cuộc à? Đợi đến nhà lao quan phủ ăn cơm sao?"
Đám người nghe vậy, lập tức dọn dẹp nhanh hơn, nháy mắt làm xong rồi mau chóng chuồn đi. Bọn họ biết bọn họ quá chướng mắt, đều là mấy con kì đà xen vào việc lão đại đùa giỡn mỹ nam!
Hiện trường mới rồi còn hỗn loạn đã được dọn dẹp đến sạch sẽ, chỉ còn lưu hai người một mèo......
Vân Chỉ Tịch duỗi duỗi người, trong lúc vô tình lộ ra dáng người yểu điệu.
Có lẽ là bởi vì tu luyện, vóc dáng của thiếu nữ thế giới này so với thiếu nữ cùng tuổi ở kiếp trước mỹ miều hơn rất nhiều.
Duỗi xong cái eo cứng ngắc, Vân Chỉ Tịch túm lưng mèo con, cười tủm tỉm nói: "Tiểu Bạch, ta mang ngươi về nhà."
"Từ từ, khoan đi đã." Dung Hoàng nói.
"Như thế nào? Muốn đổi ý?" Vân Chỉ Tịch ghé mắt nhìn Dung Hoàng, xem hắn bộ dạng tuấn mỹ ung dung, nàng liền nhịn không được trỗi dậy lòng tiểu nhân, thật là càng xem càng thấy thoải mái!
"Không, vừa rồi là ngươi hôn ta, ta vẫn chưa có hôn ngươi." Dung Hoàng thực bình tĩnh nói ra một sự thật.