Chương 28: Thần y tái thế, bao trị bách bệnh

Edit:

Nguyệt Ly Phong

Beta:

tdbbkt

------

Bất quá Vân Chỉ Tịch mới từ nội bảo đi ra, liền phát hiện bên người đi theo hai đại hán.

"Thuộc hạ Vân Thất, Vân Bát tham kiến thất tiểu thư!" Hai người dáng người khôi ngô, thân thể cường tráng. Không nhìn kỹ thì rất khó phân biệt ai là Vân Thất, ai là Vân Bát.

"Các ngươi......"

"Gia chủ phân phó thuộc hạ hai người, từ nay về sau phải bảo vệ Thất tiểu thư an toàn." Vân Thất giải thích.

Vân Chỉ Tịch cũng đoán được ý tứ này, bởi vì Vân Thất cùng Vân Bát đều thuộc "Thập nhị tinh vệ Vân gia". Mười hai tinh vệ của Vân gia, tu vi toàn bộ là huyền sĩ giai, là Vân gia trung kiên lực lượng! Ở Huyện Thanh Thành, Thập nhị tinh vệ Vân gia cũng là có tiếng. Rốt cuộc có tu vi huyền sĩ ở Huyện Thanh Thành đã là cường giả.

Tên của mười hai tinh vệ đều là sau khi tuyển nhập mới đổi. Tên của bọn họ đại biểu cho xếp hạng của họ ở trong Thập nhị tinh vệ, chiến lực của Vân Thất cùng vân Bát ở Vân gia có một ít trưởng lão đều không bằng.

Phái ra hai người này bảo hộ Vân Chỉ Tịch, có thể thấy được Vân Ngạo Thành rất coi trọng nàng. Bởi vì chuyện phái Thập nhị tinh vệ bảo hộ Vân Chỉ Tịch, Đại trưởng lão Vân Ngạo Danh nhiều lần phản đối, nói Vân Ngạo Thành đây là bênh vực người mình! Nhưng đều bị Vân Ngạo Thành mạnh bạo đè ép, Đại trưởng lão tuy rằng khó chịu, nhưng một chốc một lát cũng không thể làm được gì.

Hiểu rõ tấm lòng của Vân Ngạo Thành, Vân Chỉ Tịch cũng không phản đối hai người đi theo. Nhưng Vân Thất cùng Vân Bát sau khi rời khỏi đây, lại có chút hối hận.

Nguyên nhân không phải ở hắn mà thật sự là Vân Chỉ Tịch quá giày xéo người! Để cho bọn họ hóa trang thành người giang hồ còn chưa tính, đã vậy còn học nhân gia giang hồ lang trung viết hai tấm bố: Thần y tái thế, bao trị bách bệnh......

Vì thế không bao lâu, Vân Thất khiêng một bộ "Thần y tái thế", Vân Bát khiêng một bộ "Bao trị bách bệnh", bước chân mạnh mẽ đi theo sau Vân Chỉ Tịch.

Bởi vì Vân Thất cùng Vân Bát khổ người cao lớn uy mãnh thật khiến cho chiêu bài của Vân Chỉ Tịch càng có vẻ "chân thật uy vũ"!

Bất quá cũng bởi vì uy thế của Vân Thất cùng Vân Bát làm cho bá tánh tầm thường cũng không dám tùy tiện lại gần. Cứ như vậy, mọi người tuy đều nghị luận sôi nổi, nhưng lại không ai đi lên làm chuột bạch cho Vân Chỉ Tịch.

Vân Chỉ Tịch thấy Vân Thất cùng Vân Bát thật sự là da mặt mỏng, mới đi quanh chợ một vòng mà mặt đã đỏ ửng lên, nàng cũng ngượng ngùng lại đạp hư nhân gia. Lại nói một đường đi tới, cũng không có ai đi lên xem bệnh, nàng cũng có chút buồn bực.

"Thôi, vẫn là đi ăn cơm rồi lại suy nghĩ tiếp. Thật sự không được, liền đi y quán đoạt sinh ý." Vân Chỉ Tịch ngẫm nghĩ, dẫn theo Vân Thất cùng Vân Bát, uy phong lẫm lẫm đi vào quán ăn tốt nhất ở huyện Thanh Thành - Phiêu Hương Lâu.

"Xin chào tiểu thư, không biết tiểu thư muốn thuê phòng hay là ở đại sảnh?" Tiểu nhị ân cần tiến lên phục vụ.

Vân Chỉ Tịch ánh mắt vừa động, nói: "Đại sảnh, muốn ngồi ở chính giữa."

"Được rồi, mời ngài vào bên trong!" Tiểu nhị cầm một cái khăn lông trắng tinh sạch sẽ, vừa đón ba người đi vào vừa lập tức lau bàn hầu hạ: "Không biết quý khách muốn ăn gì?"

"Các ngươi muốn ăn cái gì?" Vân Chỉ Tịch vẫy vẫy tay, ý bảo Vân Thất cùng Vân Bát ngồi xuống.

"Thuộc hạ đứng là được." Vân Thất trả lời, hắn cùng Vân Bát trên người có công vụ, không có Vân Chỉ Tịch mệnh lệnh, không dám dễ dàng buông xuống.

Lúc này, rất nhiều người trong quán ăn đã chú ý đến bọn họ, đồng thời khe khẽ nói nhỏ.

"Đây là ai a, còn thần y tái thế, bao trị bách bệnh?!"

"Cô nương xinh đẹp này thoạt nhìn thật lạ mặt, nhưng hai người nam kia mặc hình như là trang phục hộ vệ của Vân gia."

"Ngươi mắt mù sao, nếu bọn họ thật là người Vân gia còn cần khiêng nan hoa khắp nơi mời chào sinh ý?"

"Không phải a, ta xem bọn họ mặt đầy sát khí, rất giống hộ vệ Vân gia, lại còn là Thập nhị tinh vệ Vân gia!"

"Ha ha ha ha —— ngươi nên đi lên để người ta xem bệnh mắt cho ngươi, Thập nhị tinh vệ Vân gia khiêng nan hoa giả danh lừa bịp?!"

......

Tiểu nhị mặt bình tĩnh, căn cứ tôn chỉ người tới là khách phải phục vụ, đang chờ Vân Chỉ Tịch gọi món ăn.

"Cho các ngươi ngồi xuống thì ngồi đi, hai lá cờ này để dựa vào cái bàn là được, cần phải mở rộng ra để người nhìn đến chúng ta là ra tới bao trị bách bệnh." Vân Chỉ Tịch duỗi tay chỉ điểm nói.

Vân Thất cùng Vân Bát đem nan hoa dựa theo yêu cầu làm xong, nguyên bản chết sống không chịu ngồi xuống. Nhưng Vân Chỉ Tịch đã ra tử lệnh, không thể không ngồi xuống. Vân Chỉ Tịch thấy hai người ngồi rồi, lúc này mới điểm món ăn với tiểu nhị, còn dặn nhanh chóng mang lên.

"Được rồi, ngài chờ, lập tức liền mang thức ăn lên cho người!" Tiểu nhị ghi xong rời đi.

Bởi vì Vân Chỉ Tịch chọn vị trí rất bắt mắt, nên rất nhanh toàn bộ khách điếm, thậm chí bao gồm khách nhân thuê phòng trên lầu đều thấy được một bàn kỳ ba này.

"Thần y tái thế, bao trị bách bệnh, thú vị thú vị ——" một lão giả râu hoa râm, ăn một mồm thịt rắn, một mặt nhấm nuốt, một mặt rất là hứng thú nhìn chiêu bài dưới lầu của Vân Chỉ Tịch.

Tiểu nhị nhanh nhẹn mang lên thức ăn cho Vân Chỉ Tịch, nhưng mới đem thức ăn lên, nàng còn chưa kịp động đũa thì một thanh trọng kiếm liền rơi xuống cái bàn nàng đang ngồi!

Vân Thất phản ứng nhanh chóng, không cần Vân Chỉ Tịch nói, hắn cũng đã rút kiếm chặn cú đánh bất ngờ này!

Vân Chỉ Tịch ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên mặt đầy chính nghĩa cầm một thanh trọng kiếm, trừng nàng đầy căm phẫn! Thiếu niên mặt mày như họa, môi hồng mặt trắng, mười phần tuấn tú.

"Kẻ lừa đảo! Ta muốn gϊếŧ ngươi!" Thiếu niên không biết chạm dây thần kinh nào, cứ như là có thù oán gì đó với Vân Chỉ Tịch, gặp mặt là hết sức đỏ mắt gϊếŧ qua!

Bất quá Vân Thất cùng Vân Bát hiển nhiên không phải ăn mà không làm, sao có thể để thiếu niên làm càn! Ba bốn chiêu đã bắt được thiếu niên, bất quá quán ăn cũng bị hủy không ít bàn ghế, không ít khách nhân nhát gan bị dọa đến hốt hoảng mà chạy.

"Buông ta ra, ta muốn gϊếŧ ngươi!" Thiếu niên dù bị bắt vẫn như không cam lòng, cả người liều mạng giãy giụa, lăn lộn đến đầy mặt đỏ bừng cũng không thoát được.

Vân Chỉ Tịch lúc này mới đứng dậy, nàng khoanh tay trước ngực, dùng ánh mắt đánh giá thiếu niên từ trên xuống dưới.

Ánh mắt kia, làm người cảm thấy như là một tỷ tỷ đáng khinh đang ấp ủ ý đồ đen tối nào đó với thiếu niên tuấn mỹ.

"Tiểu đệ đệ, ta khi nào lừa gạt ngươi? Ta như thế nào không biết?" Vân Chỉ Tịch nghiêm túc đánh giá xong mới hỏi.

Thiếu niên phẫn nộ nói: "Giang hồ lang trung đều là kẻ lừa đảo, ngươi cũng là kẻ lừa đảo! Hại cha ta còn chưa đủ sao, các ngươi còn muốn hại bao nhiêu người mới vừa lòng? Ta hôm nay phải gϊếŧ ngươi, các ngươi đều là đồ tồi!"

Vân Chỉ Tịch nghe vậy ánh mắt vừa động, cười tủm tỉm hỏi: "Cha ngươi nhiễm bệnh? Đã chết chưa?"

Thiếu niên ngẩn ra, lập tức càng giận không thể át, xem ra thiếu nữ trước mắt này dù lớn hơn hắn không bao nhiêu nhưng nghiễm nhiên chính là mỹ nhân rắn rết, không chỉ là phường bịp bợm giang hồ mà còn nguyền rủa cha hắn chết!

"Đây không phải là Lạc gia tiểu thiếu gia sao? Nghe nói Lạc gia gia chủ bệnh nặng, còn bị lang băm chậm trễ, hình như là sắp chết, xem ra là sự thật." Lúc này trong quán ăn có mấy thực khách lớn gan ở lại xem náo nhiệt đã nhận ra thân phận của thiếu niên.

Vân Chỉ Tịch thính lực không yếu, lập tức mặt mày vừa động hỏi: "Vân Thất, ngươi biết Lạc gia ở nơi nào sao?"

"Thuộc hạ biết."

"Tốt, đi. Ngươi mang ta đi Lạc gia, mang theo cả thiếu niên này." Vân Chỉ Tịch phân phó.

Chưởng quầy Phiêu Hương Lâu thấy đám người Vân Chỉ Tịch sắp đi, đang muốn tiến lên bắt đền thường thì một tiếng gào không âm không dương từ bên ngoài Phiêu Hương Lâu truyền vào: "Đi? Ai cho các ngươi đi?"