Chương 2: Giật tiền đυ.ng vào cướp sắc!

Nhưng mà! Bát ngọn phi đao như đá ném vào biển rộng, trong nháy mắt xe ngựa quy về yên tĩnh.

Vân Chỉ Tịch mỹ mâu chợt lóe, một cỗ âm u sát khí tràn ngập: “ Động thủ!”

Tiểu đệ Đoan Chính nhận được mệnh lệnh, lập tức kéo giọng quát: “Thừa dịp hắn đang bị thương, chúng ta lấy mạng hắn!”

Lập tức rung trời rống: “Sát!” Thanh âm ầm ầm mà dậy, một bọn sơn tặc

tuân lệnh xông lên, gào lên thẳng hướng đoàn xe Vân gia đang trúng độc,

khí thế kia như cầu vồng.

Vân Nhất Mặc không nghĩ đến đối

phương nói động thủ liền động thủ! Mà bên cạnh bọn họ lúc này, trừ hắn

cùng một lão giả tạm thời không phát độc, những người còn lại căn bản vô pháp phản kháng! Dạng này đến người Vân gia chỉ có thể bất động chịu

trận!

“Chậm đã! Ta cho các ngươi tiền tài!” Rơi vào đường cùng, Vân Nhất Mặc chỉ có thể nghĩ tới rủi ro trừ tai họa.

Sắc mặt hắn lúc này hết sức khó coi, trong nội tâm lại là lật lên kinh

đào sóng lớn. Một nhóm giặ cỏ mà thôi, cũng có thời điểm có loại thủ

đoạn nhường này?! Lại làm hắn không thể không nghẹn khuất lấy tiền trừ

tai họa, bất quá hiện tại hắn chỉ hy vọng vị kia trong xe ngựa không có

nổi giận mới tốt. Nhưng mặt mày của cô nương kia, hắn thế nào lại cảm

thấy nhìn có chút quen mắt?

Cũng đúng vào lúc này, xe ngựa kia tỏa ra một cỗ Huyền Kính kinh người! Thanh âm kia có chút hứng thú

giương cao: “Có ý tứ, thuận gió núi tán độc. Lại là độc vô sắc vô vị,

không nghĩ tới bên trong Thanh Thành còn có dạng độc thủ này, xem ra

ngươi cũng thuộc loại chuyên dùng ám khí.” Từ trên người hắn truyền ra

một cỗ Huyền Kính chấn động, Chu gia trại không ít sơn tặc bị chấn

thương ngã xuống đất không dậy nổi!

Ánh mắt vân Chỉ Tịch trong phút chốc u lãnh nhìn chằm chằm xe ngựa kia, dưới mạng che mặt, môi

dưới khẽ câu, người này thế nhưng có thể phát giác được cách bố trận của nàng, thật khiến nàng nổi lên ý muốn khiêu chiến.

“Dung công tử, Vân Nhất Mặc có tội.” Mắt Vân Nhất Mặc khẽ liếc, lập tức liền tỏ ra cung kính sợ hãi.

Lúc này Vân Chỉ Tịch đang muốn lại lần nữa làm khó dễ, trong xe ngựa

lại tản ra một cỗ khí lực cường hãn, trực tiếp kéo nàng vào trong khoang xe!

“Lão đại!” Đoan Chính rống lên một tiếng, liền muốn tiến

lên giữ chặt Vân Chỉ Tịch. Người trong xe ngựa cuốn ra một ngọn gió, đem Đoan Chính văng ra ngoài mấy chục dặm.

“Lão đại!” Sơn tặc

Chu gia trại thấy vậy sắc mặt đại biến đều muốn đi lên, Vân Chỉ Tịch

trầm giọng hét ra lệnh: “Tất cả chớ động!” Bởi vì nàng biết rõ tất cả

mọi người ở đây không phải đối thủ của người này, thực lực của người này so với nàng tưởng tượng còn mạnh hơn.

“Biết điều.” Thanh âm mờ ảo của nam tử rơi xuống, Vân Chỉ Tịch bị hắn hút vào trong xe ngựa.

Toa xe rất rộng rãi, vật dụng đều rất quý giá, một cỗ hơi thở nam tính nhàn nhạt tràn ngập bên trong toa xe.

Một gã nam tử mặc một bộ quần áo tuyết trắng ngồi trên ghế xe, lông

mày* hắn dài tựa như kiếm, mắt đen thâm thúy, mũi ngọc thẳng tắp, tóc

đen như mực, hình dáng đôi môi hắn rất gợi cảm, bóng loáng như hoa đào

tháng ba. Này cũng xem như là một nam tử thập phần tuấn mỹ, quanh thân

nam nhân tản ra một cỗ khí chất khoan thai. Quan trọng nhất là, trân

người hắn mơ hồ còn giấu một loại hơi thở thâm sâu!

(*đáng lẽ ra chỗ này là lông mi, nhưng thấy không thích hợp nên đổi lại là lông mày)

Mà cổ hơi thở này, Vân Chỉ Tịch kinh ngạc phát hiện nàng thế nhưng nhìn không thấu! Tình huống như thế này, từ lúc nàng thành danh, chưa bao

giờ phát sinh qua. Bởi vì bản năng sát thủ, bình thường nàng đều có thể

nhạy cảm bắt được hơi thở của bất luận kẻ nào, hơn nữa phân tích nghiên

cứu được rất rõ ràng.

Nhưng người trước mắt, nàng lại nhìn

không ra nửa điểm manh mối hơi thở mà hắn đang cất giấu! Điều này làm

nàng có chút khϊếp sợ…

Đồng thời khi nàng nghĩ về nam tử, hắn

cũng cẩn thận nhìn nàng, hơn nữa ánh mắt so với Vân Chỉ Tịch có lực sát

thương hơn nhiều! Đôi mắt đen kia thâm thúy mà xa xăm, tựa như có thể

nhìn thấu quần áo nàng, đem nàng vạch trần ra nghiên cứu!

Cái loại cảm giác bị người khác nhìn kỹ này, khiến Vân Chỉ Tịch đặc biệt khó chịu!

Dung Hoàng vung tay lên, không đợi Vân Chỉ Tịch phản ứng lại, mạng che

mặt trên mặt nàng liền nhẹ nhàng rơi xuống đất. Lộ ra khuôn mặt tuyệt

sắc như trăng của nàng, hắn mới hài lòng khẽ nhếch đôi môi mỏng gợi cảm: “Dáng điệu không tệ.”

Vân Chỉ Tịch nghe vậy mặt hơi nâng lên, thần sắc vừa động, một luồng sáng mê ly từ đáy mắt nàng nổi lên, ánh

mắt nàng nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của Dung Hoàng.

Trong nháy mắt Dung Hoàng chỉ cảm thấynử tử trước mắt một thân khi chất linh

hoạt kỳ ảo, tư thái tuyệt vời mà chất chứa vô tận sức quyến rũ. Nhất là

đôi môi mềm mê người kia, giống như đang hấp dẫn hắn, khiến hắn có ý

nghĩ muốn tiến lên đè nử tử này, hung hăng chà đạp!

Một thoáng công phu mà thôi, liền khiến bụng hắn nổi lên một cỗ uyển chuyển xôn

xao, sâu trong ánh mắt đen kia nhiễm một tầng sương mù nhàn nhạt, ánh

mắt hắn tỏ ra mờ mịt mê ly. Một khắc này hắn rất muốn ôm lấy nử tử trước mắt, cho nên hắn lại lần nữa đưa tay, trực tiếp đem Vân Chỉ Tịch ôm vào lòng. Ngược lại nhuyễn hương ôn ngọc…

Đúng vào thời điêm này, trong tay Vân Chỉ Tịch xuất ra ám khí! Nhưng mà trong nháy mắt bị những ngón tay thon dài hơi lạnh của Dung Hoàng nắm lại, thanh âm khoan thai

kia lại một lần nữa vang lên: “Độc của ngươi không thể làm gì được bổn

công tử, ngược lại mị công của ngươi lại có vài phần bản lĩnh, ngươi đây là đang quyến rũ tông đệ tử?”

Dung Hoàng hỏi hời hợt, khi nói chuyện ánh mắt hắn đã hồi phục thanh minh, nơi nào còn có nửa điểm mờ mịt.

Nội tâm Vân Chỉ Tịch trầm xuống, biết rõ kiếp trước mị thuật chưa bao

giờ thất thủ, lần này lại thất bại. Kiêng kỵ trong lòng đối với nam nhân này, lại cao hơn một bậc.

Nhưng lúc này tay Dung Hoàng lại

động, bàn tay hắn mở rộng thế nhưng mò từ chân nàng lên! Ánh mắt Van Chỉ Tịch run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc nhiễm vài phần hơi thở băng

sương. Nhưng hai tay kia không để ý đến sắc mặt của nàng, trực tiếp mò

từ dưới chân nàng lên!

“Ngươi khốn khϊếp!” Vân Chỉ Tịch lại

một lần nữa khϊếp sợ, nàng khhông nghĩ tới nam nhân này lại là một cái

đăng đồ tử! Không sợ mị thuật đầu độc người, thì ra là một cái đăng đồ

tử! Trên đời này cũng có loại đăng đồ tử này sao?!

Vân Chỉ

Tịch lập tức ngăn cản tay nam nhân này lại, nhưng hai tay lại đơn giản

bị một cái tay lớn của hắn trói chặt, hơn nữa còn giơ qua đầu đặt trên

vách xe! Mà tay nam nhân kia, cứ như qua núi vượt đèo, xẹt qua mông

nàng, lan tràn qua eo lưng nàng…

“Dừng tay!” Đang lúc Hoàng

Dung đã sắp di chuyển ty đến ngực, Vân Chỉ Tịch nghiêm nghị cảnh cáo,

mọt cỗ sát khí lạnh như băng tản ra! Trong lòng là cực độ phẩn nộ, nếu

không phải nàng đang dùng thân thể của phế vật này, tuyệt đối sẽ không

phải dạng tùy ý để người khác gϊếŧ!

Nhưng Dung Hoàng căn bản

không để ý tới Vân Chỉ Tịch cảnh cáo, ngược lại một thân sát khí của

nàng, khiến mắt hắn hơi giơ lên một chút. Hắn thấy sắc mặt nàng xanh

mét, một đôi mắt lười biếng lạnh nhạt, nhưng ẩn chứa ngàn vạn sát khí

trừng mắt hắn. Hắn tin tưởng nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người, hắn giờ

phút này đã bị bầm thây vạn đoạn.

“Không được, phải mò hết bên trong này.” Dung Hoàng lại nói năng hung hồn đầy lý lẽ, bàn tay không

chút nào để ý đến sát khí của Vân Chỉ Tịch cảnh cáo, trực tiếp mò lên

cấm địa của nàng! Trong nháy mắt xúc cảm phong nhuyễn dâng lên, ân - -

xúc cảm không sai…

Sát khí trong mắt Vân Chỉ Tịch bạo phát,

chỉ nghe một tiếng “Pằng - -“ vừa vang lên, xe ngựa “Ầm” một tiếng vỡ

vụn! Trong nháy mắt bụi đất tung bay, mảnh vụn bay tán loạn, chấn động

đến mức mọi người bên ngoài vô thức lùi về phía sau mấy trượng.

Sau đó đám người Vân Nhất Mặc nhìn thấy Dung Hoàng ôm ngang hông Vân

Chỉ Tịch, bên trái khuôn mặt mang một ngũ chỉ sơn ấn* tươi đẹp, chút

chút chật vật đứng ở nói xe ngựa đổ nát.

(*Ta không biết ngũ chỉ sơn ấn nghĩa là gì cả, nàng nào giúp ta với!)

Vân Chỉ Tịch giận không kiềm được, nam tử trước mắt đến bây giờ còn

chưa chịu buông ra! Nàng hợp lực muốn xoay người nhảy xuống, Dung Hoàng

lại ôm chặt eo thon của nàng không buông tay!

“Đừng có làm càn!” Khẩu khí Dung Hoàng cũng nhiễm một tia lãnh ý, nữ nhân này đúng là không thể tán thưởng!

Vân Chỉ Tịch bật cười: “Con mẹ nó, ngươi mà không buông tay, có tin hay không ta phế luôn ngươi!” Cái gì gọi là nàng làm càn, lẽ nào có người

muốn vô lễ với nàng, nàng còn được nằm không động chờ quân hái? Nàng lại không phải là có bệnh, càng không muốn nam nhân đến não tàn…

Dung Hoàng cau lông mi dài, Vân Nhất Mặc đúng lúc này thất thanh hô lên: “Tịch nhi?!”

Ánh mắt Vân Chỉ Tịch cùng Dung Hoàng đồng thơi rơi trên người Vân Nhất

Mặc, nguyên lai sau khi Vân Nhất Mặc chứng kiến rõ ràng mặt thật của Vân Chỉ Tịch, rốt cuộc hắn biết vì cái gì mà bản thân thấy cô nương này

quen mắt! Đúng là nhìn rất quen mắt a, này rõ ràng chính là muốn tránh

nhưng không thể tránh!