*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Vị này là?”
Từ Thâm nhìn Phan Lâm bối rối hỏi.
“Là bác sĩ mới của Tam Chi Đường sao?”
“Nhưng nhìn có vẻ không giống!”
“Hơn nữa còn quá trẻ? Một bác sĩ trẻ như vậy có thể làm được sao?”
Mọi người bắt đầu bàn tán, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Tú Lan ngẩn người, không biết nên giới thiệu Phan Lâm với mọi người như thế nào.
“Các người hại chết bố tôi, các người sẽ không được yên!”
Người nhà bệnh nhân xúc động, muốn xông vào đánh người.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát, sau đó có mấy người tuần tra đi vào.
“Ở đây là ai phụ trách?”
Một nam cảnh sát cao gân 1,8m tiến đến, lớn tiếng hỏi.
“Tôi… Tú Lan nói một cách ngập ngừng.
“Chúng tôi đã nhận được một thông báo nói rằng cô bị nghi ngờ bán thuốc giả và gây ra cái chết cho bệnh nhân,xin mọi người hợp tác điều tra và đi theo chúng tôi một chuyến.”
Người cảnh xác nghiêm túc hỏi.
Tú Lan sắc mặt tái nhợt, ánh mắt thất thân, ngây ngốc gật đầu.
Một đại mỹ nhân lộ ra vẻ tuyệt vọng như vậy, không biết có bao nhiêu người cảm thấy XÓI xa.
Dù thuốc giả là do Vương Nghiêm gây ra nhưng Tú Lan cũng phải chịu trách nhiệm.
Xem ra Tam Chi Đường này không thể tiếp tục duy trì được nữa.
Mọi người thở dài.
Nhưng khi mấy người đó sắp rời khỏi bệnh xá, người thân của bệnh nhân trực tiếp đứng chặn trước cửa.
“Không được đi!”
“Nếu đám lang băm này không cho chúng tôi một lời giải thích, chúng sẽ không cho phép rời đi! “Trả mạng ba mẹ tôi lại đây!”
“Chúng tôi muốn công lý!”
Đám đông bắt đầu kϊƈɦ động.
“Xin hãy hợp tác với chúng tôi, xin hãy đưa bệnh nhân đến bệnh viện để điều trị kịp thời.
Chúng tôi sẽ đưa ra lời giải thích thỏa
—————————-