*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ăn sáng xong, Phan Lâm đi đến bệnh xá làm việc.
Từ khi Tam Chi Đường chuyển đến trung tâm thành phốđược một năm, bệnh nhân không nhiêu, hơn nữa đa số là người già, người trẻ tuổi có đau ốm gì thì cũng không thể khám Trung y được.
Nhưng sáng sớm vẫn nhộn nhịp.
Khi Phan Lâm vội vã đến bệnh xá, Vương Nghiêm và Tú Lan đều đang ngồi để chẩn bệnh.
Khu vực chờ gần như kín chỗ.
Phan Lâm cầm chổi, quét đại ở dưới đất vốn không có bẩn lắm.
Anh đến đây đơn giản chỉ là để trải qua một ngày nhàn rỗi Nhưng Tú Lan sẽ không để anh được như ý muốn.
“Phan Lâm, có phải anh biết trung y?”
“Hiểu một chút.”
“Giờ tôi bận quá, anh qua kia giúp tôi bóc thuốc đi!”
Tú Lan vừa viết đơn thuốc vừa nói.
Chưa đầy mười giây, một đơn thuốc đã được viết xong, sau khi đưa cho Phan Lâm, cô lại tiếp tụcbắt mạch cho bệnh nhân.
“Phan Lâm, cũng giúp tôi bóc thuốc đi.”
Vương Nghiêm liếc Phan Lâm một cái rồi đưa anh đơn thuốc đã viết.
Chữ viết của bác sĩ vốn dĩ đã nguệch ngoạc, nhưng Vương Nghiêm lại cố tình làm cho nó càng rối mù hơn, e rằng ngoại trừ Vương Nghiêmra không ai có thể hiểu được.
Phan Lâm liếc nhìn sắc mặt bệnh nhân đằng kia liên biết mình cần thuốc gì, lập tức bước tới tủ thuốc, khéo léo bóc lấy.
Mặc dù Vương Nghiêm và Tú Lan đưa đơn thuốc cho anh ta gần như đồng thời, nhưng anh bốc thuốc cực nhanh, không có chút hỗn loạn, động tác rất tự nhiên, khiến mọi người không khỏi kinh ngạc.
Nhiêu bệnh nhân bị thu hút bởi hành động của Phan Lâm.
“Cậu đang làm gì đấy?”
Đột nhiên, Vương Nghiêm đang ngồi ở đó hét lên.
Những người già trong bệnh xá đều sửng sốt.
Tú Lan cũng sững sờ, nhìn sang Vương Nghiêm bên cạnh: “Anh làm sao vậy?”
Vương Nghiêm không trả lời, ngược lại tức giận chạy tới tủ thuốc, chỉ vào Phan Lâm quát: “Cậu làm sao vậy? Cậu có biết như vậy sẽ hại chết người không?”
“Tôi làm gì chứ?”
Phan Lâm mặt không biến sắc hỏi.
“Cậu còn hỏi làm sao? Đồ ngốc, cậubóc thuốc mà không cân sao? Làm sao cậu biết mình bóc được bao nhiêu lạng chứ? Có biết lượng thuốc sẽ ảnh hưởng rất lớn đến bệnh nhân không, liều lượng quá ít, bệnh nhân sẽ không khỏi bệnh, còn dùng quá nhiều thậm chí còn có thể nguy hiểm đến tính mạng của bệnh nhân! Cậu đang xem mạng người như cỏ rác à? Đồ óc heo! “Vương Nghiêm lớn tiếng trách cứ.
Khi lời vừa dứt, mấy ngươi già trong phòng bắt đầu bàn tán.
“Phải, trước đây tôi hay thấy bác sĩ Nghiêm và bác sĩ Tú Lan dùng cân đo thuốc.”
“Dù sao lượng thuốc bao nhiêu cũng khó mà bóc cho chuẩn được.”
“Nhưng tôi từng trước đây Trịnh lão thân y bóc thuốc cũng không cần dùng cân, muốn bao nhiêu, thì tay bóc bấy nhiêu, không nhiều, cũng không ít!”
“Trịnh lão thân y đương nhiên không giố,.
Y học cổ truyền là như vậy,phải có trình độ y thuật vững chắc, người thanh niên này làm sao có thể so sánh với Trịnh lão thân y chứ?”
“Thanh niên này làm việc sơ suất quá.
Cũng may là bác sĩ Nghiêm đã khiển trách,
—————————-