🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Nhân viên phân tích! Nhân viên phân tích ở đâu?"
Phan Lâm lấy lại tinh thần, kêu lên thảm thiết.
Mọi người lại càng hoảng sợ.
"Anh Lâm, sao... Làm sao vậy?"
Nhân viên phân tích được Trương Thất Dạ gọi tới, kinh ngạc hỏi.
"Không được đi tới tỉnh Quảng Nam! Chúng ta trúng kế rồi, trung kế điệu hổ ly sơn của bạn chúng! Nhanh, nhân viên phân tích mau giúp tôi, nhà chính nhà họ Phan có phải có lộ tuyến rút lui an toàn khác hay không? Nhanh!" Phan Lâm gào thét thảm thiết.
Da đầu mọi người đều tê dại.
"Bản đồ! Mau đem bản đồ tới đây!"
Đội trưởng đội phân tích vội vàng hô lên.
Mọi người mang bản đồ tới đặt trên mặt đất.
"Anh Lâm, đây... Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì!" Trương Thất Dạ khó hiểu hỏi.
"Tôi sơ suất quá! Tôi chỉ chú ý tới vết thương trên người bọn họ, nhưng không chú ý tới dáng đứng của bọn họ, vẻ mặt của bọn họ, thậm chí đội hình của bọn họ..."
Phan Lâm cắn chặt hàm răng nói.
Trương Thất Dạ sửng sốt, lập tức cầm lấy những hình này lên xem kĩ càng, một lát sau, anh ta bừng tỉnh đại ngộ.
"Nhánh đội ngũ của nhà chính nhà họ Phan này... Quả lỏng lẻo!"
"Đúng, lỏng lẻo! Nếu như bọn họ đã chiếm được Hồng Mông Huyền Thiết, nhất định sẽ vô cùng cảnh giác, thận trọng! Nhưng bọn họ không có, ngược lại, kỉ luật của bọn họ rời rạc, đội hình phân tán, căn bản không giống như là đã chiếm được Hồng Mông Huyền Thiết! Cho nên Hồng Mông Huyền Thiết tuyệt đối không ở trên người bọn họ! Đội ngũ này chỉ là con mồi hấp dẫn chúng ta, đội ngũ thật sự áp giải Hồng Mông Huyền Thiết nhất định đã sắp tới gần nhà chính nhà họ Phan rồi!" Phan Lâm trầm giọng nói.
Người xung quanh vừa nghe đã hết hồn.
"Kiếp Tân Cốc!"
Lúc này, đội trưởng đội phân tích đột nhiên ngẩng đầu, nhanh chóng hét lên: "Một... một đội ngũ khác muốn rút về nhà chính nhà họ Phan, nhất định phải đi qua Kiếp Tân Cốc!"
"Huỳnh Lam! Lập tức chuyển hướng, đi Kiếp Tân Cốc!" Phan Lâm quát lớn.
"Anh Lâm, nơi đây không có chỗ dừng máy bay!".
Huỳnh Lam khóc không ra nước mắt.
"Không cần dùng đầu, đến Kiếp Tân Cốc rồi, tôi trực tiếp nhảy khỏi máy bay!"
Phan Lâm quát tháo.
Huỳnh Lam sửng sốt một chút, chậm chạp gật đầu.
Đại khái nửa giờ sau, máy bay đã đến gần Kiếp Tân Cốc.
"Lập tức mở cabin, chúng ta nhảy xuống!"
Phan Lâm lập tức chuẩn bị sẵn sàng, đầm ngâm châm lên toàn thân, gia tăng thực lực, lại móc ra vài túi ngân châm, vừa mở ra tiện đà cầm trên tay.
Vèo vèo vèo...
Từng hàng ngân châm như ánh sáng đâm vào người những cường giả ở xung quanh.
Chỉ một thoáng, đám người Nguyên Tinh, Tào Đức Duy, Trương Thất Dạ, Bạch Thiếu Quân, khí lực của mỗi người đều tăng lên một cách nhan chóng!
Lần này, Phan Lâm cũng không có ý định giữ lại.
Nếu như suy đoán của anh không sai, một nhóm người của nhà chính nhà họ Phan kia nhất định có thực lực vô cùng mạnh mẽ!
Một khi sơ suất, khả năng vạn kiếp bất phục!
Vẻ mặt của mọi người cũng rất nghiêm trọng.
Bọn họ biết được đây là một trận đánh ác liệt.
"Anh Lâm!"
Huỳnh Lam từ trong khoang điều khiển nhô đầu ra.
Phan Lâm gật đầu, người bên cạnh mở cửa máy bay, luồng không khí tràn vào.
Anh không do dự, trực tiếp nhảy khỏi máy bay, rơi xuống Kiếp Tân Cốc.
Một đám cường giả Dương Hoa theo sát phía sau.
Bộp bộp bộp...
Trong khu rừng của Kiếp Tân Cốc vang lên những tiếng nặng nề.
Khiến đàn chim sợ quả bay mất.
Mọi người bình yên vô sự, nhưng sau khi hạ xuống lại hết sức cảnh giác, quét mắt tứ phía.
"Anh Lâm, chúng ta lập tức mai phục trong Kiếp Tân Cốc, há miệng chờ sung đi!"
Trương Thất Dạ nhìn bốn phía không có động tĩnh, nghĩ đám người nhà chính nhà họ Phan chắc là còn chưa tới, lập tức nói.
"Không! Không nên bố trí mai phục bên trong Kiếp Tân Cốc! Trong cốc địa hình hẹp, hơn nữa tia sáng mờ ảo, bất luận là ai tiến vào bên trong cốc đều sẽ tăng cường cảnh giác, đề phòng đến mức tận cùng, nếu như chúng ta mai phục trong cốc, ngược lại sẽ rất vướng tay vướng chân, Cao thủ của nhà chính nhà họ Phan cảnh giác như vậy chúng ta rất có thể không được an toàn!"
Phan Lâm suy nghĩ một lúc, khàn khàn nói: "Chúng ta bố trí mai phục ở bên ngoài cốc!"
"Phía sau Kiếp Tân Cốc sao?" Bạch Thiếu Quân nói.
"Đúng! Trong cốc không bố trí mai phục, bên ngoài cốc bọn họ nhất định sẽ thả lỏng!"
"Cái này không sai! Giáo chủ thật là trí dũng song toàn!" Nguyên Tinh lập tức khen.
"Đi!"
Phan Lâm mặc kệ ông ta, lập tức đi về phía Kiếp Tân Cốc.
Độ dài của Kiếp Tân Cốc khoảng chừng ba dặm.
Nếu như không đi qua cốc này, lựa chọn vượt núi, chắc chắn sẽ phải đi thêm hơn chục km đường núi.
Mọi người đi qua cốc, đi tới một nơi nhỏ hẹp phía sau Kiếp Tân Cốc, thận trọng ẩn nấp, lẳng lặng chờ.
Đương nhiên, trong cốc cũng để lại một người.
Đó là Bạch Thiếu Quân.
Anh ta đứng ngay cửa cốc, một tay cầm bộ đàm, một tay cầm kính viễn vọng, không ngừng quan sát chung quanh, kiểm tra bốn phía.
Nhưng mà xung quanh vắng vẻ không tiếng động.
Ngoại trừ một vài con vật hoang nhỏ, một chút động tĩnh cũng không có.
Cho đến lúc này.
Râm!
Xa xa vọng lại một tiếng động nhỏ.
Hô hấp Bạch Thiếu Quân căng thẳng, lập tức ẩn nấp thật kĩ. Nhìn thấy một tên võ giả mặc đồ màu xanh đạp không mà đi, vọt về phía Kiếp Tân Cốc.
"Người đến rồi! Nhưng... Chỉ có một người...
Bạch