*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phan Lâm ở nhà họ Trịnh nghỉ ngơi một ngày, đến lúc ra cửa, thần sắc khỏe mạnh, khí sắc thật tốt. Trịnh Tú Lan thấy thế tảng đá treo trong lòng cuối cùng cũng buông xuống. Vốn dĩ vẫn còn muốn nói chuyện với Phan Lâm, lúc này, điện thoại của Trương Thất Dạ gọi tới. Phan Lâm thấy thế, sắc mặt căng thẳng, lập tức từ biệt Trịnh Tú Lan, chạy tới nhà của Trương Thất Dạ. "Có tin tức rồi!" Bên trong trang viên, Trương Thất Dạ quát khẽ, lấy ra vài tấm ảnh từ trong văn kiện rồi để lên bàn.
"Trước mắt có ba thể lực lớn phản hồi lại, theo thứ tự là Cuồng Sư Tông, Trọng Châu phái, còn có nhà chính nhà họ Phan!".
"Đây là những bức ảnh do người của chúng ta chụp lúc bọn họ rút lui."
"Từ trong hình, bọn họ dường như cũng bị thương khá nặng, không còn sức lực để tiếp tục tìm Hồng Mông Huyền Thiết nên mới rút lui."
"Tuyến đường rút lui đều là đường nhỏ, lúc này đều đã tiến vào tỉnh nơi bọn họ cai quản rồi." Trương Thất Dạ vừa nói vừa đẩy từng tấm hình ra. Phan Lâm chăm chú nhìn vào mỗi tấm hình. Bởi vì đều là ảnh chụp, cho nên có ảnh chụp không rõ ràng.
Từ trong hình nhìn thấy ba lực lượng này đều thương vong vô cùng lớn, chủ nhà Lâm thị bên này chỉ còn hơn mười người trở về.
Phải biết rằng, theo tin tức mà Trương Thất Dạ thu thập được, lần này gia chủ Lâm thị đã phải ba trăm tuyệt đỉnh cao thủ đi tới hoang mạc Đại Tây để tìm kiếm Hồng Mông Huyền Thuyết!
Vậy mà chết gần hết chỉ còn hơn mười người... Nặng nề biết bao?
Hai lực lượng khác thì đỡ hơn một chút, nhưng cũng từ thương quá nửa.
Phan Lầm nhìn chằm chằm những vết thương trên người những người này, đột nhiên rùng mình, trầm giọng nói.
"Hiện tại gia chủ Lâm thị đã đi đến chỗ nào rồi?" "Căn cứ theo phân tích, cũng đã tiến vào tỉnh Quảng Nam rồi." "Nhanh! Lập tức đến tỉnh Quảng Nam, chặn bọn họ lại!" Phan Lâm hét thảm thiết. Trương Thất Dạ sửng sốt: "Anh Lâm, chẳng lẽ nói quân đội rút lui của gia chủ Lâm thị là giả?"
"Rất có thể. Phân tích từ những vết thương trong hình, Vết thương của Cuồng Sư tông và Trọng Châu phải rất tự nhiên, không giống như là tự mình tạo thành, hơn nữa phân nửa đã thực sự trải qua chém gϊếŧ tạo thành, hơn nữa thần tình của bọn họ cũng có vẻ rất kinh hoàng! Không phải mệt nhọc, cho nên khẳng định bọn họ không phải bởi vì lấy được Hồng Mông Huyền Thiết nên mới như vậy, cho nên bọn họ có thể loại trừ!"
"Về phần cao thủ của nhà chính nhà họ Phan, vết thương của bọn họ mặc dù có bộ phận cũng có vẻ tự nhiên, nhưng phần lớn vết thương đều vô cùng cố ý! Rất rõ ràng, là do chính bọn nó cố ý làm bị thương, khiến người khác lơ là, cho rằng bọn họ cũng do bị thương quá nặng nên mới rút lui! Thực tế, bọn họ đã chiếm được Hồng Mông Huyền Thiết rồi!"
"Chúng ta nhất định phải chặn đứng bọn họ, nếu để cho bọn họ đem Hồng Mông Huyền Thiết về nhà chính nhà họ Phan thì xong rồi!"
Phan Lâm gầm nhẹ.
Da đầu Trương Thất Dạ tê dại, lập tức triệu tập Huỳnh Lam, Nguyên Tinh, tức tốc chạy tới tỉnh Quảng Nam.
Rất nhanh, Hàn Long sắp xếp máy bay riêng, một đoàn người cứ thế mà đi. Trên phi cơ, Phan Lâm có vẻ cực kỳ lo lắng, không ngừng giục máy bay bay nhanh một chút. "Giám đốc Lâm, đây đã là cực hạn rồi." Huỳnh