🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Toàn thân bị một cây châm sắt đâm xuyên?
Trí Cốt hoàn toàn ngốc luôn, còn muốn mở miệng nói gì đó, lại cảm thấy toàn thân vô lực sau đó nặng nề ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
“Trí Cột đại nhân!”
Người của Thánh Y sơn trang đằng sau hét lên, vội châm cứu trị thương cho anh ta. Sắc mặt Trí Cốt vô cùng ảm đạm. Châm của người này không chỉ nhanh, mà còn vừa ác vừa chuẩn! Châm thuật này một người trần tục tuyệt đối không thể có được.
Trong chốc lát người nhà họ Trịnh xung quanh không ngừng kinh ngạc cảm thán. “Bác sĩ Phan!”. “Thì ra là bác sĩ Phan! Quá tốt rồi! Nhà họ Trịnh chúng ta được cứu rồi!”
Người nhà họ Trịnh mừng đến phát khóc, không thể ngờ tới Trịnh Tú Lan vậy mà có thể mời bác sĩ Phan tới làm. chủ cho bọn họ!
Có vị bác sĩ độc nhất vô nhị ở đây chống lưng, bọn họ còn phải lo lắng cái gì? “Tú Lan, con quả thật cùng bác sĩ Phan... Chú họ Trịnh Tử Lạp vô cùng kích động, lại dừng lại không nói. Ông bảo vệ Trịnh Tú Lan như vậy cũng bởi vì trọng tình trọng nghĩa. Ông cụ trước khi qua đời đã giao cho ông nhất định phải bảo vệ Trịnh Tú Lan! Ông ta còn có chút không hiểu, bây giờ ông ta bỗng nhiên tỉnh ngộ! “Anh chính là bác sĩ Phan?” Trí Thường Hi cũng rất hoang mang, không thể tin được nói. “Trịnh Tú Lan là em gái tôi, cô ấy, tôi bảo vệ rồi, các người trở về đi!”
Phan Lâm nhàn nhạt nói. "Vậy sao?”
Trí Thường Hi âm thầm nghiến răng, lạnh băng nói: “Những lời hứa này cô ta cũng đồng ý! Cô ta hôm nay nhất định phải gả vào Thánh Y sơn trang chúng tôi! Nếu sự việc truyền ra, thì mặt mũi Thánh Y sơn trang chúng tôi phải để vào đâu? Tôi trở về phải nói sao với bố tôi?”
"Thánh Y sơn trang các người nhân lúc cháy nhà đến hội của, làm khó một cô bé chỉ mới mười mấy tuổi, không cảm thấy vô sỉ sao? Lúc đó các người không thấy mất mặt, bây giờ lại hỏi tôi phải để mặt vào đầu? Không cảm thấy nực cười sao?” Phan Lâm hờ hững nói.
"Anh...bác sĩ Phan! Đừng tưởng rằng y thuật anh giỏi liền có thể ngang ngược! Tôi nói cho anh, chút y thuật đó của anh để vào Thánh Y sơn trang chúng tôi, đến cái rắm cũng không bằng!” Trí Thường Hi tức giận mắng.
“Có lẽ vậy, nhưng có thể đè ép được cô!” Phan Lâm nhàn nhạt nói.
“Khốn kiếp!”.
Trí Thường Hi tức chết được, sao có thể cam tâm?
Cô ta rất muốn trực tiếp ra lệnh cướp dâu, nhưng thế này, chẳng phải là âm thầm thừa nhận y thuật của Thánh Y sơn trang không bằng bác sĩ Phan sao?
Như vậy chỉ càng khiến mọi người chỉ trích hơn.
Trí Thường Hi hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói: “Bác sĩ Phan, anh bảo vệ bọn họ được một lúc, không bảo vệ được một đời, cho dù tôi không đem được người về, Thánh Y sơn trang cũng sẽ phía người mạnh hơn tới đòi người!
Anh cũng không thể ở nhà họ Trịnh cả đời? Hơn nữa, lần sau có lẽ Thánh Y sơn trang cũng sẽ không ôn hòa như vậy! Có lẽ sẽ trực tiếp đại khai sát giới, anh muốn nhìn thấy nhà họ Trịnh diệt vong?”
Phan Lâm cau mày chặt lại, cũng biết đây không phải một chuyện. Phải nghĩ ra biện pháp giải quyết hoàn mỹ! Lúc này, Trí Thường Hi lại mở miệng nói: “Hay là, chúng ta lại so một trận nữa đi!” “Còn so?”.
Phan Lâm tò mò nhìn cô ta một cái, nhàn nhạt nói: "Cô cảm thấy cô là đối thủ của tôi?”
“Ha, tôi thừa nhận về y thuật, tôi đúng là không bằng anh! Nhưng không thể hiện tôi cái gì cũng thua anh! Bác sĩ Phan, nếu anh đồng ý đấu cùng tôi một trận nữa, vậy thì tôi liền cho anh một cách giải quyết hoàn hảo chuyện này!” Trong mắt Trí Thường Hi lóe lên một ánh mắt khác thường.
“Cách gì?” Phan Lâm nhíu mày hỏi.
“Thánh Y sơn trang chúng tôi sở dĩ dám nhập thể đòi người, mà không kiêng kỵ các thế lực khác chất vấn, là bởi vì lời hứa này, nhưng nếu lại có một phần thư hứa hẹn khiến thư hứa hẹn này triệt để biến mất, mọi việc không phải được giải quyết rồi sao?”
Trí Thường Hi cười nói: “Thế này, anh cùng tôi đấu một trận, tôi thằng anh liền giao người cho tôi, nếu tôi thua, tôi liền lập thư hứa cho anh! Anh cầm thư hứa này, người Thánh Y sơn trang nhất định không dám làm khó Trịnh Tủ Lan!”.