*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cô gái vừa xuất hiện, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn vào cô ấy, ánh mắt mọi người bỗng sáng ngời, âm thầm khen ngợi.
Đúng là một người đẹp như ngọc.
Vẻ xinh đẹp tuyệt trần của cô gái, yêu kiều thướt tha như tiên nữ giáng trần, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng khiến người ta tim đập thình thịch.
Mặc dù ngoại hình của Trịnh Tú Lan không thua cô gái nhưng về khí chất thật sự thua một bậc. Nhiều người bị cô gái thu hút đến không thể rời mắt. “Cô Thường Hi!” Người đàn ông tên Trí Cốt lập tức xuống ngựa, cung kính lễ phép.
“Gần cũng chỉ gặp chuyện không vui mới gia nhập chơi, hôn sự lần này do đích thân ba tôi làm mối, vốn còn tưởng sẽ thú vị, náo nhiệt, không ngờ đám người này lại không biết điều như vậy, đúng là làm người ta bất ngờ”
Trí Thường Hi nhàn nhạt nhìn người nhà họ Trịnh, bình tĩnh nói: “Các vị, tôi khuyên các người một câu, tốt nhất là ngoan ngoãn làm theo lời hứa, tôi nghĩ các người cũng không muốn đối đầu với Thánh Y sơn trang, các người cũng không có tư cách đó, đừng vì một một người mà hy sinh tính mạng cả gia đình!”
“Nếu như lễ nghĩa đầy đủ, đem kiệu tám người nâng phong quang tới trước, chúng tôi cũng sẽ không nói gì, nhưng hôm nay là đám tang của người lớn, các người lại chạy tới đây trước, không cảm thấy quá đáng sao? Cho dù chúng tôi muốn gả cũng tuyệt đối không cho phép, nếu không người đời nghĩ người nhà họ Trịnh chúng tôi là loại người gì đây? súc sinh sao?” Chú họ của Trịnh Tú Lan tức giận mắng.
“Lễ tiết không phải đám người thấp hèn như các người có thể nói! Thánh Y sơn trang không có mấy người bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với các người đâu, tôi là một trong số đó, nếu đổi thành người khác đi làm, chỉ sợ bây giờ đã đại khai sát giới, cướp dâu đi rồi! Tôi cho các người cơ hội, các người phải trân trọng, nếu khiến tôi hết nhẫn nại, tôi nghĩ các người nhất định sẽ vô cùng hối hận”
Cô gái không vội không tức giận, bình tĩnh nói. “Sao? Cô chủ định ra tay sao?” Phan Lâm nhàn nhạt nói. “Đến lúc này còn có cách nào khác sao?”
Cô gái thờ ơ nói, đột nhiên, cô ấy dường như nghĩ tới cái gì, cười nhạt nói: “Tôi nghe nói nhà họ Trịnh các người cũng là thể gia về nghề y, hay là thế này, tôi cũng không muốn gϊếŧ người bừa bãi, tôi sẽ cho các người một cơ hội lựa chọn! Chỉ cần các người thắng chúng tôi về y thuật, chúng tôi sẽ bỏ qua cho con bé này, thế nào?”
Lời này vừa dứt, sắc mặt người nhà họ Trịnh vô cùng khó coi. Thắng đối phương về y thuật?
Mơ mộng viển vông! Đối phương chính là đại y tông phái ẩn thế, về y thuật không biết mạnh hơn bọn họ bao nhiêu! Lấy cái gì so với người ta?
“Sao? Sao không nói chuyện? Tôi đã cho các người cơ hội rồi! Là các người không trân trọng! Nếu các người không dám so, vậy thì ngoan ngoãn giao người ra!” Cô gái hừ lạnh nói.
Người nhà họ Trịnh vẫn không dám nói gì. Cô gái hết nhẫn nại rồi.
“Trí Cốt, anh có thể ra tay cướp người rồi! Tôi nghĩ bây giờ ra tay, không ai dám nói Thánh Y sơn trang chúng ta bắt nạt người thế tục đi!” Cô gái hờ hững nói.
“Vâng, cô chủ!” Trí Cốt vui mừng, lập tức ra tay.
Nhưng vào lúc quan trọng này, một tiếng nói truyền đến. “So thế nào?”
Lời này vừa nói ra, mọi người choáng váng. “Sao? Anh thật sự muốn so với Thánh Y sơn trang chúng tôi sao?” Trí Cốt sững sờ nói. “Đúng, anh nói đi, so cái gì? Phan Lâm hờ hững nói. “Này, anh là ai vậy? Dám ở đây nói lung tung?” “Tú Lan, anh ta là bạn con sao?” “Kêu anh ta đừng làm loạn!”
Người nhà họ Trịnh căng thẳng, lập tức kêu lên. “Làm loạn? Mọi người còn có cách giải quyết tốt hơn sao?”
Trịnh Tú Lan quay đầu lạnh lùng nhìn người nhà họ Trịnh.
Mọi người liên á khẩu.
“Nếu đã không có cách nào lớn hơn, vậy thì để bạn còn thử không được sao?”
“Được, Tú Lan, nếu đã như vậy, vậy thì để bạn con thử đi, đợi thua rồi chúng ta lại ra tay cũng không muộn! Hôm nay có chủ ở đây, bọn họ không dễ bắt con đi như vậy!” Chú họ nói.
"Cảm ơn chú họ!”. Trịnh Tú Lan vô cùng cảm động.
Người nhà họ Trịnh đồng tâm hiệp lực.
Không phải bời vì bọn họ quan tâm Trịnh Tú Lan bao nhiêu, mà là đối phương thực sự hϊếp người quá đáng rồi.
Trong ngày đại tang, mặc áo đỏ cưỡi ngựa tới rước dâu? Đây chính đạp cả nhà họ Trịnh dưới chân sỉ nhục! “Thú vị!” Cô gái nhìn người đàn ông đội mũ lưới trái trước mặt nói: “Anh nói đi, anh muốn so cái gì, tùy anh chọn”. “Vẫn là theo quy tắc của các người đi, kẻo lát nữa thua rồi các người lại không nhận” Phan Lâm nói. “Khốn kiếp! Anh coi Thánh Y sơn trang chúng tôi là cái gì?”
Trí Cốt tức giận trực tiếp hét lên: “Nếu anh đã tự tìm chết, vậy tôi liền tác thành cho anh! Chúng ta liền so châm thuật! Tôi phải dùng châm châm vỡ mạch máu anh, khiến anh xuống cửu tuyền!”
“Châm? Được! May mà tôi biết một chút.”
Phan Lâm gật đầu. “Anh Phan, không sao chứ? Nếu quá nguy hiểm thì thôi đi, để em đi cùng bọn họ?
Trịnh Tú Lan ngập ngừng, thấp giọng nói. Trí Cốt đây rõ ràng là muốn liều mạng mà.
Cô ấy không muốn Phan Lâm mạo hiểm liều mạng vì mình.
“Không sao đâu Tú Lan, em ở bên cạnh nghỉ ngơi một chút, anh sẽ nhanh đánh bọn họ đi thôi!” Phan Lâm cười nói, sau đó nói với Trí Cốt: “Chúng ta có thể bắt đầu”
“Được!”
Trí Cốt hừ, Vỗ tay một cái.
Rầm rầm!
Trong lòng bàn tay xuất hiện một cái túi kim, sau đó mở túi ra, bên trong là những cây kim bạc sáng bóng, giống như những ngôi sao, rực rỡ chói mắt.
Người nhà họ Trịnh kinh ngạc hô lên.
Chỉ nhìn bề ngoài, châm của Trị Cốt không phải làm từ chất liệu bình thường!
“Tôi ra khỏi nhà hơi vội, quên chân ở nhà, ai có thể cho tôi mượn bộ châm không?” Phan Lâm nói.
“Tôi có!”.
Một người nhà họ Trịnh lấy bộ châm trên mình chuyển qua. Phan Lâm mở ra, người bên Thánh Y sơn trang trực tiếp cười lên.
Thì ra những chiếc châm này đã rỉ sét... “Ha ha ha ha, đây là châm bạc sao? Đây là châm sắt đi?” “Anh lấy tới thêu hoa sao?” Tiếng trào phúng không ngừng vang lên.
Trịnh Tử Lạp nhíu nhíu mày, trừng tên nhóc đưa túi châm kia: “Con mua thứ hàng dỏm đó ở đâu vậy? Làm loạn cái gì vậy? Nhanh, đi lấy một túi châm tốt cho anh bạn này”
“Vâng....vâng..." Tên nhóc đó rất quẫn bách, lập tức chạy đi.
Nhưng Phan Lâm lại cười nói: “Không cần không cần, tôi sẽ dùng cây chậm này so với anh ta!”
“Hả?”.
Mọi người đều cực kỳ kinh ngạc.
“Anh bạn, thằng cháu này của tôi không biết chút y thuật gì, cây châm này chỉ để nó luyện tập trên khuôn thôi, hoàn toàn không phải châm bạc!” Trịnh Tử Lạp vội nói.
“Không liên quan, đối phó anh ta, không cần châm cũng được, huống hồ còn có châm” Phan Lâm hờ hững nói.
Lời này vừa nói ra, đám người của Thánh Y sơn trang dường như muốn tức điên lên.
“Được! Được! Không ngờ trong thể tục còn có một tên điên như vậy! Trí Cốt, hôm nay anh không gϊếŧ được người này, không bảo vệ được uy nghiêm của Thánh Y sơn trang, anh cũng đừng về sơn trang nữa, hiểu chưa?” Trí Thường Hi lạnh lùng nó, đến cô ta cũng tức giận rồi.