🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đảo Thần Hoả. Ngoài đại điện Thánh Nữ, Thánh Nữ Thần Hoả dại ra nhìn hoàng hôn phía chân trời mà rơi vào trầm tư. “Con đã thay đổi rồi!”
Lúc này, một giọng nói hờ hững truyền từ giữa không trung tới.
Thánh Nữ Thần Hoả bỗng nhiên lấy lại tinh thần, lập tức đứng dậy cung kính hành lễ với hướng truyền tới giọng nói kia.
“Đồ nhi bái kiến sự phụ!”. Ngay sau đó thấy một ánh lửa từ trên trời giáng xuống, đánh vào trước mặt Thánh Nữ.
Chờ ánh lửa tan đi, Thần Hoả Tôn Giả mặc áo bào màu đỏ xuất hiện ở trước mặt mọi người. Toàn bộ mọi người ở đại điện của Thánh Nữ đều quỳ xuống hành lễ. “Bái kiến Tôn Giả!”.
“Tất cả đứng lên đi.”
Thần Hoả Tôn Giả vung tay lên, bình tĩnh nhìn chăm chú nhìn vào Thánh Nữ Thần Hoả. Sắc mặt Thánh Nữ Thần Hoả có chút mất tự nhiên mà cúi đầu xuống theo bản năng.
“Tâm của con đã nảy sinh ra những tạp niệm khác, đứa trẻ này, nếu con không cởi bỏ khúc mắc này ra thì chỉ sợ sau này tiến độ tu luyện của con sẽ gặp phải khó khăn!” Thần Hoả Tôn Giả nói.
“Sư tôn, con... Con không biết nên hoá giải nó như thế nào?" Thánh Nữ Thần Hoả đè thấp giọng nói. “Là bởi vì bác sĩ Lâm ở Giang Thành sao?" Thần Hoả Tôn Giả nói bằng giọng nhàn nhạt.
Thánh Nữ Thần Hoả lắc đầu rồi lại gật gật đầu, sau đó hoang mang hỏi: “Sự tôn, có phải là con đã thích anh ta rồi đúng không ạ?”
“Nhất định không phải”
Thần Hoả Tôn Giả lắc đầu: "Tâm trí của con rất kiên định, chắc chắn sẽ không bị làm khó bởi tình yêu nam nữ, hơn nữa con cũng không phải là người dễ dàng yêu người khác, con và bác sĩ Lâm cũng không giao tiếp với nhau nhiều, sở dĩ con cảm thấy như thế chẳng qua xuất phát từ áy náy thôi!”
“Áy náy ạ?”.
“Tuy rằng con không yêu cậu ta nhưng ở trong lòng con hẳn vẫn coi cậu ta như bạn của mình đúng không?” Thần Hoả Tôn Giả nói.
"Ban?"
Thánh Nữ Thần Hoả có chút hoảng hồn.
Điều này đối với cô ta mà nói cũng xa lạ giống như tình yêu vậy.
Bởi vì cô ta không có bạn....
“Nếu chỉ là bạn thì không cần phải áy náy hoài như vậy đâu, bởi vì ta biết dù sớm hay muộn gì thì con cũng sẽ đền bù cho cậu ta thôi, huống chi con còn không làm như vậy nên con liền sẽ cảm thấy rất áy náy trong lòng và muốn xin lỗi ta, nếu con cứ như vậy thì sẽ có khúc mắc” Thần Hoả Tôn Giả lại nói.
Thánh Nữ Thần Hoả thở nhẹ ra một hơi, hơi hơi gật đầu: “Thì ra là thế, một lần chỉ điểm của sự tôn đã giải toả được bế tắc của con, con đã hiểu rồi ạ”
“Con hiểu được là tốt, không cần rối rắm quá mức về chuyện này đâu! Tu luyện cho tốt là được rồi!”
“Đúng vậy ạ”
“Nhưng mà sự tôn vẫn còn một điều muốn dặn dò con, điều này con phải nhớ kỹ"
“Mời sự tôn dạy bảo ạ? “Con có thể làm bạn cùng cậu ta được, nhưng... Tuyệt đối không được yêu cậu ta” Thần Hoả Tôn Giả nói một cách cực kỳ nghiêm túc.
Thánh Nữ Thần Hoả hơi hơi sửng sốt, có chút ngoài ý muốn.
“Tình yêu sẽ khiến người ta chết lặng, mù quáng, thậm chí là mất đi lý trí. Nếu con yêu cậu ta, nguyện trả giá tất cả vì cậu ta, thậm chí có thể trở thành kẻ địch với ta! Nếu như con thật sự yêu một người vậy con liền không phải là chính con nữa, ta không hy vọng sẽ có ngày này" Thần Hoả Tôn Giả trầm giọng nói.
“Sự tôn cứ yên tâm, tuyệt đối con sẽ không làm như thế”
Thánh Nữ Thần Hoả vội quỳ xuống, khuôn mặt cực kỳ đẹp ngập tràn sự kiên định. “Vậy là tốt rồi.”
Thần Hoả Tôn Giả gật gật đầu, chuẩn bị rời đi.
Nhưng đúng vào lúc này. Cạch! Một tiếng vang nhỏ từ ngón tay ông ấy truyền ra. Mọi người đều sửng sốt.
Sau đó Thần Hoả Tôn Giả quét mắt nhìn qua chỗ ngón tay mình, sắc mặt trở nên vô cùng trắng bệch chỉ trong một cái nháy mắt.
Lại thấy chiếc nhẫn màu đỏ ở trên ngón tay ông ấy đột nhiên nứt ra thành từng mảnh rồi rơi xuống mặt đất...
"Sư tôn? Chuyện này..." Thánh Nữ Thần Hoả cũng sửng sốt.
“Lăng mộ Lưu Viêm đã xảy ra chuyện rồi! Chiếc nhẫn này được tạo ra từ trong hầm Lưu Viêm, trên nó có từ trường phù hợp với làng, nếu như từ trường trong hầm Lưu Viêm vẫn còn thì chiếc nhẫn vẫn sẽ tồn tại, nhưng nếu không còn từ trường nữa thì nó sẽ tự vỡ ra!”
“Sư tôn, chuyện này... Có ý gì ạ?” Thánh Nữ Thần Hoả kinh ngạc hỏi.
“Có người đã cướp lấy dị hoả của hầm Lưu Viêm rồi! Bạch Hoả và Hắc Hoả đã cùng phong toả lấy hầm Lưu Viêm, vĩnh viễn ngủ say!”.
Thần Hoả Tôn Giả ngắm nhìn chân trời, trên mặt tất cả đều là nỗi sầu lo. “Là bác sĩ Lâm làm sao?”
“Cậu ta không có bản lĩnh lớn như vậy đâu! Người không tinh thông về thuật Hỏa Diễm thì không thể lấy đi nhiều dị hoả như vậy đâu. Người này chắc chắn là một cường giả tuyệt đỉnh về thuật Hoả Diễm” Thần Hoả Tôn Giả lắc đầu nói.
Nhưng sắc mặt Thánh Nữ Thần Hoả lại vô cùng tái nhợt. Chắc chắn bác sĩ Lâm không phải là một cao thủ về thuật Hoả Diễm. Nhưng mà.... Anh ta có thể hấp thu hoả chủng mà!
Môi dưới của Thánh Nữ Thần Hoả ngập ngừng rất lâu nhưng cũng không hé răng nói chân tướng sự việc ra.
Trở lại Giang Thành, Phan Lâm lập tức tách mình khỏi thế giới ba ngày.
Cũng may anh là một người am hiểu về y thuật nên đủ sức để đối phó với vết bỏng cháy đau đớn trên người này.
Mà tới ngày thứ ba, Thần Hoả Tôn Giả phái người tới đây lấy hoả chủng. Người này không phải ai khác, đúng là Thánh Nữ Thần Hoả. Lần thứ hai khi nhìn thấy Phan Lâm, biểu cảm của Thánh Nữ Thần Hoả liền cực kỳ phức tạp. Nhưng cô ta cố gắng thu tâm tình phức tạp này của mình lại, sắc mặt vẫn cực kỳ lạnh như băng, bề ngoài như cảnh cáo người sống chớ tới gần.
Trong trang viên.
“Hoả chúng như thế nào không phải cô đã biết rồi sao? Vì sao vẫn còn muốn tới tìm tôi để lấy?” Phan Lâm nói bằng giọng nhàn nhạt.
Lúc trước Thánh Nữ Thần Hoả đã từng nói qua, nếu Thần Hoả Tôn Giả phái người tới lấy hoả chủng thì chứng tỏ hoả chúng đã bị mất.
“Nếu chỉ đơn thuần đến để lấy hoả chủng thì đương nhiên tôi sẽ không tới phiền anh làm gì! Tôi sẽ vòng ra bên ngoài sau đó trở về làm theo lệnh của sự tôn, tôi cũng hiểu anh không muốn gặp lại tôi nữa” Thánh Nữ Thần Hoả cũng nói bằng một giọng nhàn nhạt.
“Vậy lần này cô tới đây còn có mục đích gì khác sao?”
Phan Lâm nhíu mày hỏi.
“Sư tôn đã phát hiện lăng mộ Lưu Viêm bị đóng lại, ông ấy muốn tôi tới đây để dò hỏi tình huống! Sau khi tôi đi rốt cuộc lăng mộ Lưu Viêm đã xảy ra chuyện gì?”
Thánh Nữ Thần Hoả trầm giọng nói, đồng thời thu ánh mắt đang không ngừng đánh giá ở trên người Phan Lâm lại.
Không biết vì sao nhưng hiện tại cô có cảm giác Phan Lâm bây giờ và lúc trước có chút không giống nhau!
Hiện tại anh ta... Càng trở nên sâu sắc và huyền bí hơn. Khí công toàn thân anh toát ra cũng cực kỳ độc đáo! Nếu so với lúc trước thì quả thực khác nhau một trời một vực!
Phan Lâm im lặng một lát sau đó khàn giọng nói: “Thần Hoả Tôn Giả biết lăng mộ Lưu Viêm bị đóng lại là ý gì?”
“Hắc Hoả và Bạch Hoả đã chết!” “Ông ấy cho rằng là tội gϊếŧ bọn họ?”
“Không, sự tôn sẽ không cho là như vậy, ông ấy cảm thấy mặc dù anh muốn gϊếŧ nhưng cũng không có năng lực này!”
“Bọn họ tự sát” Phan Lâm nói.
Thánh Nữ Thần Hoả hô hấp một cách căng thẳng, sau đó khôi phục lại sự bình tĩnh rồi nói: “Nhìn dáng vẻ thì hình như Tôn Giả đoán không sai, dị hoả trong lăng mộ Lưu Viêm đúng thật đã bị người ta lấy đi rồi, bác sĩ Lâm, anh biết là ai lấy dị hỏa đi rồi chứ?”
“Là tôi!”
Phan Lâm nói ngay lập tức.
Thánh Nữ Thần Hoả mở to mắt, ngơ ngác nhìn Phan Lâm sau đó khàn khàn trầm giọng: “Bác sĩ Lâm, tôi biết anh không thích tối nhưng tôi không cho rằng hiện tại là thời điểm phù hợp để trêu đùa!”
Phan Lâm cũng không giải thích mà chỉ nâng tay lên rồi xoè năm ngón tay ra. Một cỗ khí công kì diệu tràn ra từ trong lòng bàn tay anh, sau đó...
Xôn xao!