*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phan Lâm thấy thế thì thở một hơi thật dài. “Rốt cuộc thì cũng kết thúc!”.
Anh ngồi sụp cải mông xuống đất, có chút suy yếu, toàn thân vẫn vô cùng đau nhức, giống như mỗi một chỗ trên cơ thể đều bị ngọn lửa thiêu đốt.
Đúng vậy, sự đau đớn do nuốt chửng dị hỏa vẫn chưa có biến mất.
Anh đã cố nén sự đau đớn này để xóa sổ những tên kia. “Ngài Lâm! Ngài có sao không?”
Từ phía xa, Dịch Minh Thiên dẫn theo vài vị cao thủ còn lại của Liên minh thương mại, vội vàng chạy đến đây, ông ta quan tâm hỏi han.
“Không sao?
Phan Lâm trả lời một cách yếu ớt.
Dịch Minh Thiên vội vàng móc ra mấy viên thuốc mà trước đó Phan Lâm đã đưa cho ông ta, đưa cho Phan Lâm dùng.
Nhưng những loại thuốc này không có bất cứ tác dụng nào cả. “Tôi cần phải tĩnh dưỡng.” Phan Lâm nói bằng giọng khàn khàn, “Thuộc hạ sẽ lập tức đưa ngài trở về Giang Thành để tĩnh dưỡng
Dịch Minh Thiên vội nói.
Phan Lâm gật gật đầu. Nhưng vào lúc này, Bạch Hỏa và Hắc Hỏa đã đi tới.
“Không ngờ trước khi chết, hai lão già như chúng ta còn có thể nhìn thấy Thần Hỏa của chủ nhân đã được truyền lại, thật sự là có chết cũng không hối tiếc!”
“Chàng trai trẻ, cậu là người may mắn!” Hai người mỉm cười rồi nói. Dịch Minh Thiên hơi cảnh giác.
Phan Lâm quét mắt nhìn hai người.
“Hai người các ông có ý gì? Là muốn gϊếŧ tôi sao?”
“Không, không, không, chúng tôi tuyệt đối không có suy nghĩ này, cậu đến đây để kế thừa, đây là ý trời, cũng là ý của chủ nhân, chúng tôi sẽ không làm trái với những điều đó!”
Bạch Hỏa lắc đầu mà cười. “Một khi đã như vậy, tôi sẽ mang dị hỏa kia đi!” “Chúng nó đã thuộc về cậu” Bạch Hỏa nói bằng giọng khàn khàn, Phan Lâm không nói gì. Lại nhìn thấy Bạch Hỏa lấy từ trong ngực ra một cuốn sách cũ nát, đưa cho Phan Lâm.
“Đây vốn là cuốn sách bí mật về thuật Hỏa Viêm mà chủ nhân đã từng tu luyện. Câu không hiểu về việc tu luyện thuật Hỏa Viêm, vì vậy cần phải xây dựng nền móng, cuốn sách này có thể giúp cậu! Hy vọng cậu có thể nhận lấy.”
Phan Lâm hơi hoang mang.
“Tại sao lại đưa cái này cho tôi? Theo lý mà nói, tôi không phải là kẻ địch của ông sao?” Phan Lâm khó hiểu mà hỏi.
Hai ông già này chỉ cười mà không nói. Phan Lâm lại càng khó hiểu, những vẫn cẩn thận nhận lấy. Vừa lật xem qua thì quả nhiên là tuyệt diệu. “Cảm ơn”.
Phan Lâm nói nhỏ, nhưng vẫn có chút cảnh giác. Anh cũng không hiểu rốt cuộc hai người này đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng mà hai người cũng không có tỏ ra thù địch, ngược lại Hắc Hỏa còn cười nói: “Chàng trai trẻ, có thể hứa với chúng tôi một chuyện được không?"
“Chuyện gì?” Phan Lâm dò hỏi.
“Sau khi cậu rời khỏi đây, có thể giúp chúng tôi phong bế lại cửa ra vào của hầm Lưu Viêm một lần nữa được không?” Hắc Hỏa nói.
"Ồ? Tại sao vậy?”
“Chúng tôi không muốn lại có người đến quấy rầy chủ nhân”
“Chuyện này không thành vấn đề, nhưng mà.... Tại sao các người không tự mình đi phong bế?” Phan Lâm khó hiểu dò hỏi.
Nhưng mà Bạch Hỏa và Hắc Hỏa lại chỉ cười mà không nói.
Phan Lâm lắc lắc đầu, cũng lười nói những chuyện vô nghĩa với bọn họ, anh chịu đựng sự đau nhức mà đứng dậy, chuẩn bị dẫn theo đám người Dịch Minh Thiên rời khỏi nơi thị phi này.
Bạch Hỏa và Hắc Hỏa đi đến chỗ một gò đất nhỏ ở bên cạnh, phủi sách những mảnh đá vụn ở trên, Mọi người mới phát hiện bên trong rõ ràng là một cái quan tài làm bằng đồng. Hai người cùng quỳ trên mặt đất, dập đầu về phía quan tài. Từ xa, Phan Lâm liếc mắt nhìn hai người một cái, yên lặng lắc đầu. Trên thế giới này làm sao có thể nhìn thấy được người trung thành như vậy? “Chúng ta đi ra ngoài thôi.” Phan Lâm nói bằng giọng khàn khàn, muốn đi đến lối ra của hầm Lưu Viêm. Nhưng vào lúc này.
Xích xích!
Hai âm thanh kỳ lạ vang lên.
Phan Lâm bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, nhưng lại nhìn thấy Bạch Hỏa và Hắc Hỏa cùng ngã gục xuống trước quan tài, chỗ ngực của hai người đều bị chính bàn tay bọn họ đánh xuyên qua.