Chương 57: Vụ án thứ sáu: Trong vòng một đêm

Cả ngày đầu óc hỗn loạn nặng nề, tất cả mọi người đều phải dựa vào cháo trắng mà ba người Ngụy Thanh Trì, Phùng Bách và Vạn Chính nấu mới miễn cưỡng lấp đầy bụng, người nào cũng kêu khổ. Lâm Văn Kính mắng chửi cả ngày, đến tối vẫn không ngừng mắng, cho đến lúc uống xong cháo trắng buổi đêm mới bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

Ba người bàn bạc với Nghiêm Vân Khải, mọi người mặc dù không cần chạy đến mao xí nữa, nhưng thân thể lại yếu hơn trước. Vì tránh xảy ra việc tương tự như của Tôn Nghị, tối nay nhất định phải khóa gian phòng của từng người lại.

Nghiêm Vân Khải suy nghĩ hỗn loạn cả ngày vẫn không giải được câu đố. Hắn cũng thầm nóng nảy, nhưng đến đêm lại mệt đến không nhấc nổi mi mắt, vì vậy đành tạm thời ngừng suy nghĩ.

Một đêm ngon giấc, buổi sáng khi trời sáng, Nghiêm Vân Khải mở mắt, cảm thấy cơn sốt đã bớt hơn nửa. Hắn lắc lắc đầu, mặc quần áo tử tế, quyết định hôm nay nhất định phải giải được câu đố kia, lại cẩn thận điều tra thi thể và phòng của Tôn Nghị, xem có thể tìm được dấu vết nào hay không.

Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, phát hiện khóa đã được mở, sau đó đi ra cửa, lúc đi ngang qua phòng Bành Triệu chợt kinh ngạc.

Trên đất nằm một thi thể không có đầu, khắp nơi toàn máu tươi. Vóc người, màu da và quần áo trên người rõ ràng là của Bành Triệu.

Nghiêm Vân Khải vội vàng ngồi xổm xuống điều tra thi thể Bành Triệu. Trước ngực gã bị đâm một đao, chắc là bị chém đầu sau khi chết. Từ chỗ máu rơi xuống đất, Bành Triệu bị chém đứt đầu trong chính căn phòng này.

Hắn kiểm tra lại lần nữa xem trong tay Bành Triệu có còn gì khác không. Nhưng lần này không phát hiện bất cứ cái gì.

Nghiêm Vân Khải nhíu mày, bước nhanh tới phòng chính ở sân giữa.

Đại đa số người đã tỉnh lại, lúc này đều tụ tập ở đây, sắc mặt vô cùng nặng nề. Có vài người đứng lên tỏ ý với hắn, còn những người còn lại không nói lời nào. Lâm Văn Kính đang phiền não đi qua đi lại, vừa nhìn thấy Nghiêm Vân Khải liền hừ lạnh một tiếng.

Nghiêm Vân Khải lập tức nhìn về phía tiểu nhân bằng rơm trên bàn, trong lòng thầm đếm số.

Hắn nhắm mắt. Một đêm, lại ít hai tiểu nhân bằng rơm.

Nghiêm Vân Khải điều chỉnh hô hấp, bình tĩnh nói: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Nghiêm Vân Trì nói: “Chắc hẳn hoàng huynh đã nhìn thấy thi thể của Bành Triệu?”

Nghiêm Vân Khải gật đầu: “Đêm qua ai gác đêm?”

Vạn Chính nhường hắn ngồi xuống rồi nói: “Trước nửa đêm qua vốn do ta gác đêm, sau khi khóa kỹ tất cả ta mới đến phòng nhỏ trong phòng chính đi ngủ. Trước khi vào trong, ta có kiểm tra tiểu nhân bằng rơm trên bàn nhưng không có dị trạng. Không nghĩ tới, đến nửa đêm ta đột nhiên đau bụng. Vừa ra khỏi cửa phòng nhỏ, ta theo thói quen nhìn về phía bàn, phát hiện tiểu nhân bằng rơm của Bành Triệu bị cắt làm hai khúc, ngã trên bàn.”

Nghiêm Vân Khải: “Trước đí ngươi không nghe được bất kỳ tiếng động nào sao?”

Vạn Chính: “Không có. Đêm qua không biết do đâu mà ngủ rất ngon. Nếu không phải do nửa đêm bụng đột nhiên rất đau thì không đứng lên nổi. Sau đó ta vội vàng đi mao xí trước, lại vội vàng đến phòng Bành Triệu để điều tra, nhưng phát hiện cửa phòng bị mở toang, thi thể của Bành Triệu ở bên trong nhưng không thấy đầu.”

Nghiêm Vân Khải: “…”

Vạn Chính: “Ta lo lắng trong lòng, đương nhiên cũng rất sợ. Tất cả chìa khóa cửa luôn ở trên tay ra, cửa của ta lại luôn khóa trái, vậy khẳng định trong nhà này chắc chắn có người khác. Ta nhanh chóng gọi tỉnh Ngụy Đô úy và Phùng tướng quân, thương lượng xem nên làm gì. Bọn họ nói nửa đêm canh ba, cho dù gọi mọi người dậy cũng không thể tìm được đầu người. Vì vậy, chúng ta ở ngoài cửa, nhòm qua lỗ nhỏ trên cửa sổ nhìn phòng của những người khác một chút, sau khi chắc chắn không có chuyện gì, Phùng tướng quân liền khóa kỹ cửa phòng của ta và Ngụy Đô úy, chúng ta tiếp tục đi ngủ.”

Nghiêm Vân Khải cau mày: “Xảy ra chuyện như vậy mà các ngươi còn ngủ được?”

Ngụy Thanh Trì nói: “Không biết đêm qua xảy ra chuyện gì, thật sự là quá buồn ngủ.”

Phùng Bách gật đầu: “Chúng ta vốn muốn trông bên ngoài, nhưng không chịu nổi cơn buồn ngủ bên đành đi ngủ.”

Nghiêm Vân Khải: “Sau đó thì sao?”

Phùng Bách nói: “Trước khi ta vào phòng nhỏ trong phòng chính cũng kiểm tra lại tiểu nhân bằng rơm một lần nữa, không phát hiện được vấn đề gì. Ai ngờ được sáng sớm hôm nay sau khi tỉnh lại, kiểm tra lại tiểu nhân bằng rơm một lần nữa thì tiểu nhân bằng rơm của Dương Nho cũng đứt ra làm hai khúc. Ta vô cùng kinh ngạc, vội vàng chạy đến phòng xem Dương đô úy thì ngây ngẩn. Như vậy, không thể nghi ngờ gì nữa, trong nhà này có người nào khác đang gân án.”

Sắc mặt của Nghiêm Vân Khải vô cùng khó coi. Bành Triệu chết, Dương Nho cũng chết, hơn nữa còn chết vào thời điểm khác nhau. Theo tình huống mà bọn họ nói, Vạn Chính và Ngụy Thanh Trì không thể là hung thủ gϊếŧ người, mà những người khác cũng bị khóa trong phòng mình, không có khả năng gây án. Chẳng lẽ trong nhà này thật sự có người khác gây án?

Không phù hợp với điều tra ban đầu của hắn! Tứ Nhận chắc chắn nằm trong mười ba người mà hắn điều tra ban đầu!

Nghiêm Vân Khải nói: “Các ngươi đã kiểm tra phòng của Dương Nho chưa?”

Mọi người than thở, nhanh chóng gật đầu.

Nghiêm Vân Khải không nói thêm, bước ba bước thành hai bước, bước nhanh về phòng của Dương Nho ở sân phía đông. Những người khác cũng theo ngay sau.

VỪa mới đến cửa, Nghiêm Vân Khải liền bị cảnh tượng bên trong làm cho hơi chấn động.

Khắp phòng Dương Nho bị bắn máu, trên tường, trên đất, trên chăn, trên cửa sổ, chỗ nào cũng có. cho dù không cần nhìn tiểu nhân bằng rơm, hắn cũng biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.

Không kịp nghĩ gì thêm, Nghiêm Vân Khải nói: “Mau chóng tìm thi thể!”

Mọi người vội vàng hành động, chỉ có Lâm Văn Kính vừa đi vừa hùng hổ: “Dẫn chúng ta tới nơi này, căn bản chính là để chúng ta nộp mạng! Chủ nhân của căn nhà này rốt cuộc là ai? Ta thấy căn bản là cùng một phe với vương gia!”

Nghiêm Vân Khải coi như không nghe thấy. Hắn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm. Câu đố kia không giải được, hắn thực sự sợ Ninh Vô Tâm sẽ xảy ra chuyện bất trắc.

Lý Mặc Ngôn nói: “Vương gia đi đâu vậy?”

Nghiêm Vân Khải nói: “Ta phải về phòng suy nghĩ một vài chuyện…”

Lý Mặc Ngôn cũng có chút tức giận nói: “Ở thời điểm hiện tại, việc vương gia cần làm là cùng chúng ta tìm người mất tích mới phải.”

Nghiêm Vân Khải nhìn gã, không thể nói ra được nguyên nhân, không thể làm gì khác ngoài nói lấy lệ: “Các ngươi tìm trước đi, ta sẽ tới ngay.”

Lý Mặc Ngôn: “…”

Nghiêm Vân Khải mặc kệ ánh mắt khác thường của Lý Mặc Ngôn, trở lại phòng mình, yên lặng tự hỏi.

Bốn góc tám đầu, 3828.

Cái này rốt cuộc là thứ gì? Một vật gì đó? Một nơi nào đó? Hay là một chữ?

Hắn vẽ vẽ trong tay, thứ gì có bốn góc, tám cái đầu? Kỳ lạ là 3828 rốt cuộc có ý gì? Hoàn toàn không biết phải đoán về cái gì, vậy phải đoán thế nào?

Suy nghĩ một lúc lâu không có kết quả, cửa lại truyền đến tiếng bị gõ, ngay sau đó là tiếng hùng hùng hổ hổ của Lâm Văn Kính: “Hôm nay ta nhất định phải khiến vương gia giải thích rõ ràng! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!”

Nghiêm Vân Khải cau mày, lập tức đứng lên khỏi giường, đi ra ngoài cửa, liền thấy có không ít người đang tụ lại ngoài cửa.

Ngụy Thanh Trì nói: “Vương gia, chúng ta phát hiện được thi thể của Dương Nho ở cùng dưới một gốc cây, cũng không có đầu. Vốn muốn mời vương gia đến kiểm tra, nhưng Lâm giáo úy cố ý muốn kiểm tra thi thể, hơn nữa phát hiện được miếng vải này trong tay thi thể.”

Lâm Văn Kính la ầm lên: “Mong vương gia hãy giải thích, ngươi có quan hệ gì với chủ nhân ngôi nhà này!”

Nghiêm Vân Khải nhận lấy mảnh vải, chỉ thấy phía trên viết:

“Vương gia phá án thế nào rồi? Có phải cảm thấy rất thú vị không? Tại hạ cảm thấy, chuyện thú vị mới chỉ vừa bắt đầu thôi. Vương gia đã giải được câu đố chưa? Nếu buổi trưa không giải được, tại hạ sẽ đưa cho vương gia một món quà rất dày.”

Vạn Chính cũng nói: “Mong vương gia giải thích một chút, rốt cuộc chuyện này có ý gì? Chẳng lẽ vương gia biết hung thủ?”

Phùng Bách nói: “Vương gia không thể trách bọn ta hoài nghi, thật sự là tin tức trên miếng vải này khiến cho người ta quá khϊếp sợ. Nếu vương gia còn biết gì đó thì hãy nói cho bọn ta.”

Nghiêm Vân Khải nhíu mày không nói. Không phải là hắn không muốn nói, nhưng mà hắn thật sự không biết nói ra sẽ có hậu quả gì. Hơn nữa, một khi hắn nói ra đầu đuôi mọi chuyện, những người này chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, hỏi đến cùng.

Quan trọng nhất là, bây giờ hắn không có thời gian.

Cách giờ ngọ (11- 13h) khoảng một giờ, hắn phải giải đáp câu đố mới có thể ngăn chuyện Ninh Vô Tâm phải chịu tổn thương.

Nghiêm Vân Khải lạnh lùng nói: “Bây giờ tại hạ có một chuyện gấp phải cử lý. Chờ qua buổi trưa, ta nhất định sẽ nói ra toàn bộ những gì mà ta biết cho mọi người. Xin mọi người cho ta một chút thời gian.”

Lâm Văn Kính lập tức nói: “Không được! Ai biết được có phải vương gia đang kéo dài thời gian hay không!”

Lý Mặc Ngôn, Vạn Chính, Ngụy Thanh Trì cùng nhìn về phía Nghiêm Vân Khải, trong mắt có tán thưởng không che giấu nhưng lại không lên tiếng.

Mùa đông giá rét, hơi thở của mọi người thở ra tạo thành sương mù màu trắng. Tất cả đều kích động, nhưng không ai chịu nhượng bộ, mọi chuyện rơi vào bế tắc.

Cuối cùng, Phùng Xán nhỏ giọng giảng hòa: “Ngộ nhỡ vương gia thật sự có chuyện?”

Nghiêm Vân Trì cũng thở dài một cái: “Chúng ta chỉ còn lại mấy người ở đây, cho vương gia một chút thời gian thì có gì phải ngại? Bây giờ cách buổi trưa còn chưa tới một canh giờ, hãy để vương gia làm chuyện mà hắn muốn làm. Xử lý xong rồi cho chúng ta một câu trả lời cũng tốt.”

Giọng nói vừa ôn hòa vừa ấm áp lập tức khiến không khí giằng co hòa hoãn hơn không ít. Tất cả mọi người từ từ tỉnh táo lại.

Nghiêm Vân Khải cúi đầu rũ mắt nói: “Mong mọi người châm chước.”

Lý Thiếu Ngôn thấy vậy cũng mau chóng nói: “Chỉ tốn một chút thời gian, mọi người chờ một chút đi. Nếu như tự chúng ta loạn, chắc chắn hung thủ ở trong tối sẽ cực kỳ vui vẻ.”

Qua một lát sau Lý Mặc Ngôn gật đầu: “Buổi trưa.”

Ngụy Thanh Trì cũng nhường bước nói: “Hy vọng đến lúc đó vương gia cho ty chức được một câu trả lời.”

Lâm Văn Kính hừ một tiếng, nhưng cũng không nói thêm gì.

===

Nghiêm Vân Khải ngồi trong phòng, cẩn thận suy nghĩ lại ần nữa. Ba cái đầu, rốt cuộc có thể để ở nơi nào? 3828 rốt cuộc có nghĩa gì? Dm hắn hoàn toàn không có đầu mối!

Đang lúc suy nghĩ, Nghiêm Vân Trì từ từ đi vào: “Hoàng huynh luôn đăm chiêu suy nghĩ, không biết rốt cuộc gặp phải vấn đề khó khăn gì?”

Nghiêm Vân Khải vội nói: “Vân Trì, bây giờ ta có một câu đố cần phải giải quyết, vô cùng khẩn cấp. Không biết ngươi có thể suy nghĩ giúp ta một chút được hay không?”

“Câu đó?”

“Ừ. Câu đố là: Bốn góc tám đầu, 3828.”

Nghiêm Vân Trì ngồi cạnh mép giường, khẽ gật đầu: “Có chút thú vị.”

Nghiêm Vân Khải: “Có gì thú vị?”

Nghiêm Vân Trì nói: “Kiểu câu đố này giống như đố chữ.”

“Hử?”

“Trước kia ta thường chơi trò này với vương gia, vương gia quên rồi sao?” Nghiêm Vân Trì lấy ngón tay vẽ trên giường, “Bốn góc là “Khẩu” (‘口’), tám đầu tức là tám nhánh cây chìa ra bên ngoài của bốn góc. 3828… Cái này thì có chút kỳ quái…”

Nghiêm Vân Khải: “…”

Nghiêm Vân Trì lẩm bẩm nói: “3828… 3828 không phải là 58 sao?”

“58?” Nghiêm Vân Khải nhìn Nghiêm Vân Trì, ” Năm tám bốn mươi.”

Nghiêm Vân Trì chợt la lên: “ta biết. Trên chữ này có bốn chữ ‘Thập’.” (‘十’)

Nghiêm Vân Khải cũng tán thành gật đầu: “Ừ. Ta cũng hiểu rồi.”