Thời gian không còn sớm, Nghiêm Vân Khải chào hỏi với mọi người mấy câu, cũng không nói rõ nguyên nhân, đưa mười hai người lên xe ngựa trong khi mọi người còn đang mập mờ. Mười hai người này có thể lăn lôn trong quan trường đương nhiên không phải nhân vật bình thường, lúc thường làm việc cũng không hoàn toàn trong sạch, lúc này trong lòng cũng vô cùng nghi hoặc, nhưng lại không biết được trong lòng Nghiêm Vân Khải đang nghĩ gì.
Dựa theo phân phó của Nghiêm Vân Trạch, hành trình lần này không cho phép người nào mang theo hạ nhân và hộ vệ, mặc dù số người không ít nhưng cũng chỉ dùng bốn chiếc xe ngựa, lắc lư đi trong tuyết đến trước ngôi miếu đổ nát ở ngoại thành.
Trời còn tối thui, mọi người xuống xe ngựa, chân giẫm trên mặt tuyết phát ra tiếng “Bộp bộp” “Bộp bộp”. Mọi người nhận lấy đèn phu xe đưa đến, đưa mắt nhìn bốn chiếc xe ngựa rời đi trong tuyết.
Nghiêm Vân Khải nói: “Mọi người vào trong miếu chờ đi.”
Trong mười hai người này, Nghiêm Vân Khải có địa vị cao nhất, hắn không hỏi cho nên không ai dám hỏi. Mọi người đưa mắt nhìn nhau một hồi, thấy Nghiêm Vân Trì cúi đầu không nói lời nào, đành phải theo phía sau.
Vào trong miếu, mọi người đều cảm giác có một mùi hương kì dị truyền tới.
Sau đó, mười mấy tiếng “cộp” “cộp” vang lên, tất cả đều ngã xuống đất.
Trước khi hôn mê, Nghiêm Vân Khải nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ phía xa, trong lòng thầm mắng: Ngay cả đường đi tới nhà đó cũng phải cẩn thận như vậy, vậy bảo hắn sau này cầu cứu thế nào?!
===
Ý thức dần khôi phục, Nghiêm Vân Khải chậm rãi mở mắt, lập tức cảm thấy cả người lạnh băng.
Sắc trời hơi mờ tối, tuyết cũng ngừng rơi, hắn giật mình chợt tỉnh hồn, vội vàng chống người dậy khỏi mặt đất lạnh băng, lắc lắc đầu còn đang choáng váng, cảnh vật trước mắt rõ ràng hơn.
Trên đất nằm la liệt mười mấy người, Nghiêm Vân Khải nhìn qua, trong lòng âm u. Mười hai người kia đều ở đây, lại không thấy Thận Ngôn. Hắn nhanh chóng đi xung quanh nhìn, liền thấy bọn họ ở trong một gian nhà vô cùng lớn, bốn phía đều là tường cao.
Mọi người lần lượt tỉnh lại, người nào cũng ngồi dưới đất, có vài người còn chưa tỉnh hồn.
Kỵ Đô úy Dương Nho là người tỉnh lại sau Nghiêm Vân khải, có chút sững sờ: “Đây là nơi nào?”
Mọi người cảm giác mọi chuyện hình như không đúng, từng người đứng lên, đồng loạt nhìn về phía Nghiêm Vân Khải, sắc mặt mấy người không có tính kiên nhẫn đã có chút khó coi.
Nghiêm Vân Khải hơi nhíu mày: “Bổn vương lĩnh hoàng mệnh, mang các vị đại nhân đến ngôi miếu đổ nát, nhưng cũng không biết sẽ bị người làm cho hôn mê bất tỉnh, không biết nơi này là nơi nào.”
Trong câu này, hắn không nói dối dù chỉ một chữ, nhưng cũng không hẳn là nói thật.
Hắn đã sớm dự liệu được tình huống hiện tại. Mọi người phát hiện tình huống không ổn chắc chắn sẽ đổ tội lên đầu hắn. Một khi mâu thuẫn giữa hai bên trở nên gay gắt, cái mạng của hắn cũng khó mà giữ được. Nếu như xuất hiện chuyện này, chắc chắc Tứ Nhận kia sẽ rất vui vẻ ngồi nhìn.
Cho nên, tạm thời hắn không thể nói thật, có thể kéo dài được thêm một ngày thì kéo dài.
Nghiêm Vân Khải đợi người cuối cùng là Nghiêm Vân Trì đứng lên, nói: “Nơi này chắc chắn còn có huyền cơ. Mọi người tốt nhất không nên tách xa nhau, cùng nhau đi thăm dò xung quanh.”
Lời này cũng có lý, mọi người vội vàng đáp ứng, bắt đầu điều tra quanh sân.
Sân nhìn rất lớn, phía xa xa là một cái hồ lớn và một khu vườn bỏ hoang. Mùa đông nên mặt hồ đóng băng, nhánh cây thưa thớt, phía cuối hồ và vườn hoang là tường cao màu tro.
Tường viện rất cao, cho dù là người có khinh công cũng rất khó nhảy lên. Ngay cả trong mười ba người ở đây, có bảy người là võ tướng, nhưng bản lĩnh không lớn lắm.
Mọi người đi một vòng quanh sân, kinh dị phát hiện: Nhà này không có cửa.
Không hề có cửa.
Điều này nói rõ cái gì?
Sắc mặt Lâm giáo úy trở nên buồn rầu: “Như vậy là chúng ta bị bao vây ở chỗ này?”
Con trai của Bắc Uyên hầu là Ngụy Thanh Trì nói: “Sân không có cửa, thấy thế nào cũng không giống như quan nhân xây dựng mà giống phòng giam hơn.”
Vừa dứt lời, trên mặt mọi người đều lộ ra thần sắc bất an.
Người đầu tiên luống cuống là hữu thập di đạo Phùng Xán: “Vậy phải làm gì bây giờ…”
Lý Thiếu Ngôn nhìn mọi người, vội vàng nói: “Hoàng thượng chắc chắn có lý do của mình. Mọi người ký lai chi, tắc an chi (1), nên ngoài này lạnh quá, không bằng vào trong sân nhìn một chút.”
Nhắc đến hoàng thượng, mọi người tự nhiên không dám nói tiếp. Con trai của Phùng Mẫn Chi là Phùng Bách vội nói: “Hoàng thượng thánh minh.”
Nghiêm Vân Khải gật đầu, mang mọi người đi về phía sân.
Trong sân ngược lại lại không quá lớn, chia thành ba sân nhỏ. Sân nhỏ ở giữa có một phòng chính, một phòng dùng để ăn cơm, một phòng bếp, còn có một cái mao xí. Sân nhỏ ở giữa còn có một cái cửa, chia ra nối liền với sân phía đông và sân phía tây.
Cho dù thế nào đi nữa thì cách bố trí như vậy cũng vô cùng kỳ quái.
Mọi người nối đuôi đi vào chính sảnh, tất cả bài trí đều vô cùng bình thường, nhưng lập tức bị hấp dẫn bởi mười mấy tiểu nhân được để chỉnh tề trên bàn tròn ở chính giữa.
Tiểu nhân lớn bằng bàn tay, được bện bằng cỏ, hình dáng giống nhau như đúc, đầu có thể chuyển động. Mặt phía trước của tiểu nhân có hình mặt cười, nhưng mặt phía sau lại mang biểu cảm lo lắng, trông hết sức quỷ dị.
Trên người mỗi tiểu nhân cũng viết một cái tên.
Từ trái sang phải là mười ba tiểu nhân, theo thứ tự viết mười ba cái tên, sắp xếp từ chức quan nhỏ trở lên, theo thứ tự là:
Phùng Xán, Tôn Nghị, Bành Triệu, Lưu Hội, Lâm Văn Kính, Vạn Chính, Dương Nho, Lý Mặc Ngôn, Phùng Bách, Lý Thiếu Ngôn, Ngụy Thanh Trì, Nghiêm Vân Trì, Nghiêm Vân Khải.
Nhưng bên phải Nghiêm Vân Khải còn có một tiểu nhân nữa. Trên người tiểu nhân kia viết mấy chữ: “Chủ nhân hiếu khách thần bí”.
Trung trấn tướng Lưu Hội chỉ vào một tiểu nhân phía bên tay phải nói: “Đây là có ý gì?”
Lâm Văn Kính lập tức bực bội nói: “Chẳng lẽ ở nơi này ngoại trừ chúng ta ra còn có người thứ mười bốn? Chủ nhân là sao?”
Tôn Nghị nói: “Không thể nào, nếu có chủ nhân tại sao không ra gặp mặt?”
Nghiêm Vân Khải sửng sốt trong lòng, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, trấn an mọi người: “Trước không cần lo lắng, yên lặng theo dõi kỳ biến.”
Nghiêm Vân Trì chỉ vào chỗ trống giữa tiểu nhân của mình và tiểu nhân của Ngụy Thanh Trì: “Theo như cấp quan mà nói, nơi này hẳn là vị trí của Kính Đức hầu. Tại sao hắn không có tiểu nhân?”
Nghiêm Vân Khải nhìn chỗ trống đó, trong lòng đã có dự cảm không hay.
Mọi người còn chưa trả lời, Bành Triệu cúi người xuống nhặt lên thứ gì đó: “Đây là cái gì?”
Mắt Nghiêm Vân Khải híp lại, lập tức đi tới bên cạnh gã, cầm lấy tiểu nhân. Tiểu nhân kia đã bị cắt cho lung tung, đầu gần như bị đứt kìa, trên mặt và ngực có nhiều vết đao, ngay cả cỏ bên trong cũng bị lòi ra.
Trước ngực tiểu nhân loáng thoáng có thể thấy chữ “Triệu” không hoàn chỉnh (Kính Đức hầu được đặt tên là Triệu Cảnh).
Nghiêm Vân Khải lập tức thầm nói hỏng rồi.
Trong lòng hắn trầm xuống, phân phó: “Mọi người… nhanh chóng giúp đỡ tìm xung quanh.”
Tất cả mọi người đều là người từng trải, nhưng gặp phải cảnh tượng quỷ dị như vậy lại là lần đầu tiên, đặc biệt là Phùng Xán và Tôn Nghị, bản thân là quan văn, lá gan nhỏ hơn những người khác một chút, trên mặt hai người này đã có chút hốt hoảng.
Tôn Nghị: “Không biết… Vương gia muốn tìm cái gì?”
Thiếu Ngôn nhìn y một cái, sắc mặt cũng hơi nặng nề: “Tìm thi thể.”
Tôn Nghị: “…”
Nghiêm Vân Khải phân phó đơn giản, để lại mấy người tìm trong sân chính giữa, những người khác chia ra tìm trong hai sân phía đông và phía tây.
Không lâu sau, có tiếng kêu truyền tới từ sân phía đông: “Vương gia, mời đi theo ta xem một cái!”
Nghiêm Vân Khải vội vàng mang mọi người đi về phía sân phía đông.
Sân phía đông có một hàng phòng nhỏ, bố cục và vẻ ngoài vô cùng kỳ lạ, khiến Nghiêm Vân Khải không nhịn được nhìn đi nhìn lại mấy lần. Tiếng hô được truyền tới từ một gian phòng nhỏ trong góc, Nghiêm Vân Khải mang theo mấy người vội vàng bước nhanh vào.
Vừa đi vào, hắn liền bị cách trang trí bên trong làm cho trái tim đập mạnh một nhịp.
Cách trang trí của căn phòng là thuần một màu trắng, có mười mấy người giấy được bày đứng ở một bên, gấm trắng được thả từ xà nhà xuống, mang bộ dáng của một lễ tế.
Chính giữa gian phòng bày mười bốn cái quan tài gỗ.
Nghiêm Vân Khải từ từ bước đến. Trên mỗi nắp quan tài khắc một cái tên.
Tên của mười bốn người bọn họ.
Trong đó có một quan tài gỗ bị mở ra, bên trong toàn là máu tươi. Nghiêm Vân Khải bước lên kiểm tra, chỉ thấy bên trong là một thi thể, mặt và ngực đã bị chém đến thê thảm, hình dáng thật không khác nhiều so với tiểu nhân bị cắt. Trên quan tài gỗ có khắc chữ, quả nhiên là “Triệu Cảnh.”
Những người ở đây đều im lặng không nói, trong lòng đều bị cảnh tượng quỷ dị hiện tại làm cho khϊếp sợ đến không thốt ra lời.
Nghiêm Vân Khải cẩn thận kiểm tra thi thể. Hiện tại không thể điểu tra được tỉ mỉ, nhưng căn cứ vào kinh nghiệm của hắn, người này đại khái chết chưa tới một ngày, vóc người và tướng mạo có vài phần tương tự với Triệu Cảnh.
Thời gian hiện tại đã là buổi chiều, gần đến chạng vạng tối, nói như vậy, thời gian mà Triệu Cảnh chết ước chừng là đêm qua, rất có thể là bị sát hại trên đường đến vương phủ của Nghiêm Vân Khải. Điều này nói rõ vì sao hắn không thể tới được.
Bên cạnh thi thể còn có một phong thư.
Nghiêm Vân Khải vội vàng cầm phong thư lên, liền thấy bên trên viết mấy chữ “Hòa vương Nghiêm Vân Khải”.
Hắn cẩn thận mở thư ra.
Vương gia có hài lòng với lễ vật mà tại hạ đưa cho vương gia không? Trò chơi đã bắt đầu, tại hạ thật sự là không kịp chờ đợi. Mong vương gia nhất định phải bảo quản thật tốt mười bốn tiểu nhân, không nên động vào vị trí của chúng. Muốn biết người kế tiếp sẽ chết là ai thì hãy chú ý chúng cho cẩn thận. Phòng các vị sắp ngủ buổi tối, tại hạ đã nhắc vương gia sắp xếp xong xuôi. Tại hạ còn cho vương gia một ít nhắc nhở và yêu cầu, mời vương gia làm theo yêu cầu của tại hạ. Còn chỗ khoản đãi không chu toàn, xin vương gia lượng thứ.Phía dưới có mấy tờ giấy, là bản đồ của nhà, một số thứ kì lạ và phân phối phòng ngủ buổi tối.
Nghiêm Vân Khải thu thư lại, trong lòng không thể bình tĩnh nhưng trên mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Đậy nắp quan tài của Kính Đức hầu lại đi.”
Mọi người vô cùng ăn ý không lên tiếng, đậy kín nắp quan tài lại, sau đó nối đuôi ra cửa.
Sau đó, mọi người có cúi đầu, người nhát gan thì mắt đã đỏ ửng, có người thì nhìn chằm chằm vào Nghiêm Vân Khải.
Nhìn sắc mặt không thể chịu đựng thêm được nữa của mọi người, Nghiêm Vân Khải cảm thấy bây giờ hắn phải làm gì đó.
Lý Mặc Ngôn nhìn Nghiêm Vân Khải, cuối cùng lên tiếng: “Vương gia, xem ra ngay cả quan tài cũng chuẩn bị xong rồi, bây giờ chúng ta không ra khỏi đây được đúng không.”
===
Chú giải:
(1)Ký lai chi, tắc an chi-
既来之,则安之 –
jì lái zhī,zé ān zhī
(câu trong Luận ngữ, Họ đã đến rồi, tất phải làm cho họ được an ổn mà sinh sống, phải an dân, sau còn mang nghĩa: Mình đã đến (một nơi nào đó) rồi, thì phải bình tâm/an tâm/ bình tĩnh lại).