Chương 43: Vụ án thứ tư: Khó bề tự kiềm chế

Ninh Vô Tâm đi về hướng tây khoảng một tháng, cuối cùng cũng đi tới biên cảnh Đại Nguyệt quan của hai nước Tường quốc và Chiêu quốc.

Gần Đại Nguyệt quan là Đại Nguyệt thành, Ninh Vô Tâm vào thành tạm thời tìm khách sạn nghỉ ngơi.

Mấy ngày sau y sẽ vào nội cảnh của Chiêu quốc.

Trong một tháng này, ý nghĩ sẽ được gặp lại Nghiêm Vân Khải lần nữa lúc trước đã biến mất.

Ninh Vô Tâm nằm trên giường, trong lòng có chút chua xót, giống như… mọi chuyện đã qua.

Không còn hy vọng nữa, không còn chút khả năng, có lẽ lần tới lúc cả hai gặp lại chỉ chỉ có thể trở thành bạn bè.

Sự thật này khiến cho y có chút hoảng hốt, luôn cảm thấy không chân thật.

Suy nghĩ một hồi, Ninh Vô Tâm nằm sấp trên giường, đột nhiên khóc òa.

Nhẫn tâm rời đi là một chuyện, nhưng đến lúc ý thức được vĩnh viễn không được ở bên nhau lại là một chuyện khác.

Hạt mầm tình yêu một khi đã sinh sôi nảy nở, muốn tự mình dùng tay nhổ nó đi thực sự không phải là chuyện dễ.

Đến khi biết hạt mầm mà mình tự tay nhổ đi ấy sẽ không bao giờ mọc trở lại, trong lòng sẽ trống rỗng và hối hận.

Trừ bản thân ra còn trách ai được đây?

Y khóc liền ba ngày.

Đương nhiên, không phải là y luôn khóc, chỉ có người nào bị thần kinh mới làm thế, mà y cũng không có nhiều nước mắt như vậy.

Nhưng những lúc nhớ đến hắn là sẽ khóc.

Cơm vẫn ăn nhưng ăn không nhiều.

Ngược lại thì y ngủ không ít.

Ba ngày sau, đôi mắt của Ninh Vô Tâm đã sưng lên như quả chuông.

Coi như y đã khóc đủ.

Tạm thời vậy.

Mặc dù vừa nghĩ đến thì trong lòng sẽ chua xót, nhưng trong mắt giống như không thể chảy ra nước mắt được nữa.

Ba ngày sau, Ninh Vô Tâm xoa xoa đôi mắt, ra khỏi khách sạn.

Khóc đủ rồi, hành trình đương nhiên phải đi tiếp.

Nói nhảm.

Không khóc đủ vẫn phải đi tiếp.

Y đi tới cửa thành.

A… Xảy ra chuyện gì vậy…

Vì cái gì mà y chỉ đóng cửa trong nhà ba ngày, toàn bộ Đại Nguyệt Thành đã… cảnh còn người mất, vật đổi sao dời?

Chẳng lẽ khách sạn mà y đang ngủ là một động tiên?

Ầy… Cũng không nghiêm trọng như vậy.

Thật ra là Đại Nguyệt Thành giới nghiêm.

Người bên trong Đại Nguyệt Thành không được phép ra ngoài, người bên ngoài cũng không được phép đi vào.

Ninh Vô Tâm ngẩn ngơ.

Con người có những lúc không thuận lợi, ngay cả uống nước cũng sẽ sặc.

Bây giờ ngay cả ra ngoài cũng không được.

Y vội vàng đi hỏi thăm.

Hóa ra là tướng quân thủ thành của Đại Nguyệt quan là Uông Chính Tân bị… ám sát.

Quan tướng trông coi cửa thành liên quan đến tồn vong của Đại Nguyệt quan, sự việc vô cùng quan trọng.

Cái chết của gã cũng rất kỳ quặc không giải thích được.

Vụ án này ngày nào chưa được làm sáng tỏ thì không một ai được phép ra vào thành.

Ninh Vô Tâm đỡ trán.

Từ khi gặp phải Nghiêm Vân Khải, y đúng là không thể nào rời xa được các vụ án.

Y giật mình.

Bây giờ, chỉ cần có vụ án, y lại có ý nghĩ muốn xen vào.

Có điều lấy thân phận của y bây giờ, muốn xen vào là chuyện hoàn toàn không thể…

Ninh Vô Tâm đi tới một quán trà, định trà trộn vào đó hỏi thăm tin tức một chút.

Sau khi nghe ngóng xong, đúng là y nghe được không ít chuyện.

Uông Chính Tân vốn là người ở biên cương, từ khi hắn trấn thủ Đại nguyệt quan, cả nhà gã cũng dọn tới Đại Nguyệt Thành sống.

Uông lão phu nhân, mẹ ruột của Uông Chính Tân bây giờ cũng ở chỗ này.

Con trai vừa chết, bà không chấp nhận nổi, bệnh tim đột phát, cần điều trị khẩn cấp.

Nói cách khác, Uông phủ đang vội vã muốn đi tìm đại phu.

Ninh Vô Tâm chậm rãi uống trà, nghĩ thầm, mối làm ăn của mình tới rồi.

======

Mấy ngày sau, trong Uông phủ tới một vị thần y có tên là Dịch Vô Thanh.

Người này năm nay mới hai mươi lăm, dáng vẻ như thần tiên, hơn nữa y thuật rất cao minh.

Nhờ có y chữa trị mà thân thể của Uông lão phu nhân tạm thời qua khỏi thời kỳ nguy hiểm, nhưng vẫn mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, tinh thần rất kém.

Vì vậy, trừ xem bệnh, Ninh Vô Tâm có một nhiệm vụ khác chính là nói chuyện phiếm với bà.

Y cũng từng định thám thính qua vụ án, nhưng mọi người rất kín miệng, không ai nói câu nào.

Ninh Vô Tâm nghĩ, vậy thì thôi.

Bản thân y vốn cũng không phải người biết phá án, vụ án nhỏ thì còn có thể xen vào một chút, nhưng vụ án lớn như thế, vốn không phải là chuyện y có thể xử lý được.

Chỉ có người kia… mới thực sự làm được…

… Đừng nghĩ nữa, nghĩ đến là lại muốn khóc…



… Lại khóc rồi… Đúng là không có tiền đồ…

“Vô Thanh, ngươi sao vậy? Có tâm sự?” Một công tử thanh niên đi từ bên ngoài vào phòng Ninh Vô Tâm, trong tay bưng một mâm trái cây, vẻ mặt chuyên chú nhìn y.

Mặt Ninh Vô Tâm tối lại.

Vị công tử này là tứ đệ của Uông Chính Tân, tên là Uông Chính Nhiên, năm nay vừa mới hai mươi ba, dung mạo thuộc loại thượng đẳng, cũng có chức vụ trong quân đội.

Sau khi Uông Chính Tân qua đời, hắn xin nghỉ về nhà giúp đỡ Nhị ca, Tam ca của mình xử lý tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong Uông phủ.

Mấy ngày này đúng là Uông Chính Nhiên bận đến sứt đầu mẻ trán.

Phải xử lý tang sự, phải xử lý chuyện quan hệ với bên ngoài, mẹ mình bị bệnh, hắn còn phải bận bịu đi tìm đại phu.

Nhưng mà hắn vẫn còn thời gian mang đến cho Ninh Vô Tâm một mâm trái cây.

Người này… đối xử với Ninh Vô Tâm thực sự không tệ.

Không tệ đến mức Ninh Vô Tâm rất rõ ràng hắn muốn cái gì.

Đại Nguyệt Thành rất gần Chiêu quốc, dân tình cũng bị ảnh hưởng nhiều, cũng khá khoan dung với chuyện cùng giới yêu nhau.

Mặc dù vẫn không thể lấy nhau, thế nhưng cũng có người cả đời không cưới, hoặc là sau khi cưới vẫn thường xuyên qua lại.

Ninh Vô Tâm ngẩng đầu, trong mắt không nhìn ra được bất cứ dấu vết gì, “Tứ công tử tìm tại hạ có chuyện gì không?”

Uông Chính Nhiên nhìn y, chậm rãi nói: “Từ lúc ngươi tới Uông phủ luôn rầu rĩ không vui. Ta muốn mang ngươi ra ngoài giải sầu một chút.”

Ninh Vô Tâm nhìn hắn, tâm tình có chút phức tạp.

Tướng mạo của y xác thực hấp dẫn được ánh mắt người khác, y không trách người này thích cái đẹp.

Nhưng mà… Trái tim của y… Giờ không còn ở trên người y nữa.

Y suy nghĩ một chút, dù sao ra ngoài cũng không sao.

Vì vậy y nói, “Được, vậy thì ra ngoài một chút.”

Mặt Uông Chính Nhiên lóe lên vẻ vui mừng.

Hắn đã hẹn người này nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên y đáp ứng.

Ninh Vô Tâm cùng hắn ra khỏi phòng, xuyên qua một hành lang dài, dọc đường đi hai người yên lặng không nói.

Ninh Vô Tâm không thích nói chuyện, Uông Chính Nhiên rất thức thời, không muốn làm cho y chán ghét.

Hai người ra khỏi cổng, Ninh Vô Tâm nói, ” Sáng nay thấy Nhị công tử và Tam công tử có vẻ rất khẩn trương, không biết đã xảy ra chuyện gì?”

Uông Chính Nhiên suy nghĩ một chút, “Là văn thư tới từ triều đình, bên trong có mấy chuyện. Chuyện thức nhất là xe ngựa của Hòa vương Nghiêm Vân Khải rơi xuống vách đá bỏ mạng, thiên hạ phát tang. Chuyện thứ hai là Đại Nguyệt quan tiếp tục giới nghiêm, cho đến…”

Ninh Vô Tâm dừng bước, hoài nghi lỗ tai mình nghe nhầm.

Y bắt lấy tay Uông Chính Nhiên, “Ngươi… vừa nói gì?

Uông Chính Nhiên khẽ nhíu mày, sao y lại phản ứng kỳ quái như vậy?

Hắn nhấn mạnh từng chữ một, “Chuyện thứ nhất, xe ngựa của Hòa vương Nghiêm Vân Khải rơi xuống vách đã, đã hoăng, thiên hạ phát tang. Chuyện thứ hai, Đại Nguyệt quan…”

Ninh Vô Tâm ngơ ngác, “Công văn đâu? Cho ta nhìn một chút được chứ?”

Gạt người!

Sao có thể như vậy?

Uông Chính Nhiên cảm thấy kỳ quái.

Cho bình dân nhìn văn thư triều đình không hợp tình hợp lý, nhưng nếu Ninh Vô Tâm muốn nhìn, hắn sẽ không từ chối.

Hắn lập tức mang văn thư từ thư phòng tới cho Ninh Vô Tâm nhìn, cẩn thận quan sát biểu tình của y.

Ninh Vô Tâm nhìn từng chữ từng chữ một.

“… Xe ngựa rơi xuống vách đá cửa nam Hòa châu, Hòa vương hoăng…”

Cửa nam.

Xe ngựa của Nghiêm Vân Khải quả thật rơi xuống vách đá cửa nam.

Ngày đó y cưỡi một con ngựa, cố ý tỏ vẻ ra khỏi thành phố bằng cửa nam.

Ninh Vô Tâm khép công văn lại, nhẹ giọng nói với Uông Chính Nhiên, “Thân thể ta có chút khó chịu, về phòng trước nghỉ ngơi. Tứ công tử cứ tùy tiện.”

Uông Chính Nhiên có chút bất an, nhưng không nhìn ra được điều gì từ nét mặt y, vì vậy đành nói, “Như vậy thì Vô Thanh nghỉ ngơi đi. Mai ta lại tới thăm ngươi…”

Hắn còn chưa dứt lời, Ninh Vô Tâm đã đi về phía phòng mình.

Y bước từng bước một về phòng, đóng chặt cửa.

Sau đó, thân thể y dần dần trượt xuống, ngồi bệt dưới dất.

Mắt y trợn to, cúi thấp đầu.

Chết?

Chẳng lẽ hắn rơi xuống từ vách đá phía nam?

Ngày đó y rời đi, chắc chắn hắn vô cùng sốt ruột, đuổi theo từ cổng thành phía nam.

Lẽ nào do đuổi theo quá gấp nên xe ngựa mới rơi xuống khỏi vách đá?

Nếu thật sự là như vậy…

Vậy chính y là người gϊếŧ hắn…

Bời vì chỉ có bên ngoài cổng thành phía nam mới có vách đá.

Ninh Vô Tâm thở hổn hển, che miệng khóc.

Con mẹ nó, vì sao y phải chơi trò khôn vặt làm gì chứ?!

Con mẹ nó tại sao mình lại chọn cổng nam?!

Đột nhiên, y đứng lên.

Không đúng.

Người kia thông minh như vậy, hắn chắc chắn không thể chết dễ dàng như thế.

Chuyện này nhất định là quỷ kế của hắn.

Hắn nghĩ ra biện pháp làm quốc tang để ép y trở về.

Ninh Vô Tâm bắt đầu bước qua bước lại trong phòng, đỏ mặt.

Không sai!

Nhất định là hắn chưa chết!

Đây chính là quỷ kế của hắn!

Nghĩ tới đây, Ninh Vô Tâm bắt đầu luống cuống thu dọn đồ đạc.

Không sao, hắn kêu y trở về, y sẽ về.

Trở về tìm hắn, nếu như hắn không còn nữa, y sẽ đền cái mạng này cho hắn, xuống dưới đó gặp hắn.

=======

Ninh Vô Tâm ôm hành lý vội vàng đi tới cổng Đại Nguyệt Thành.

Nhưng y quên mất rằng bây giờ toàn thành giới nghiêm, không cho phép người nào được ra vào.

Lòng y nóng như lửa đốt, tới cầu xin Uông Chính Nhiên hỗ trợ, nói trong nhà mình có việc gấp, cần phải ra khỏi thành.

Uông Chính Nhiên khó xử nói, bây giờ chính là thời khắc quan trọng, không ai được phép ra khỏi thành.

Trong lòng hắn có chút lo lắng, vừa muốn khuyên nhủ Ninh Vô Tâm thì đã thấy y xông ra ngoài.

Ninh Vô Tâm chạy liều mạng quanh thành đến kiệt sức, đi lang thang khắp nơi.

Không thể ra thành, người nọ rốt cuộc sao rồi?

Ninh Vô Tâm bạt cho mình một cái bạt tai thật đau.

Tại sao! Lại! Muốn! Chọn! Cửa nam!

Nếu người kia thực sự đã chết vì y, cho dù y cắt từng miếng thịt trên người mình đi cũng không đủ.

Ninh Vô Tâm dừng lại bên một quán rượu, ngồi ở một góc vắng vẻ, gọi rượu, bắt đầu uống từng bình.

Uống rượu không thể giải quyết được chuyện gì, nhưng y không thể không uống.

Không uống rượu thì y sẽ muốn gϊếŧ chết bản thân.

Người bên trong quán rượu khó hiểu nhìn một người đang liều mạng uống rượu.

Người đó không nói câu nào, không làm gì cả, uống nhiều thì nằm trên bàn ngủ, ngủ dậy lại tiếp tục uống.

Uống một hơi hết mấy giờ liền.

Cuối cùng quán rượu sắp phải đóng cửa.

Tiểu nhị nhìn người uống say như chết kia, lắc đầu một cái, kéo y ra ngoài.

Ninh Vô Tâm bị ném xuống đất, dần dần tỉnh lại, bắt đầu đi xiêu vẹo trong bóng đêm.

Tinh thần lúc này của y không còn tỉnh táo, không nhớ được đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ rằng mình rất đau lòng.

Hình như vấp chân vào đâu đó, Ninh Vô Tâm ngã lăn ra đất, ngửa mặt nhìn trời đêm, khóc.

Trong mông lung, y nhìn thấy hai bóng người, tướng mạo nhìn không rõ, chỉ cảm thấy đáng khinh lại cười đầy kinh dị, hai người này hình như đang nói gì đó?

“Dáng vẻ của người này thật xinh đẹp, chúng ta còn chưa hưởng qua nam nhân đúng không?”

“Tối nay đoán chừng có thể hưởng thụ được rồi.”

Hai người vừa cười vừa kéo Ninh Vô Tâm lên.

Ninh Vô Tâm cố gắng đẩy ra, bản thân đứng không vững nên ngã lăn ra đất.

“Ngươi đừng đẩy, chờ lát nữa thôi là khiến ngươi sung sướиɠ ngay.”

Hai người lại kéo Ninh Vô Tâm lên.

Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.

Ninh Vô Tâm hung hăng đánh một cái tát vào một tên, tên kia nổi nóng, bổ mạnh một cái xuống cổ Ninh Vô Tâm.

Ninh Vô Tâm lập tức ngất đi.

“Tối nay đeo vòng cho hắn, treo ngược lên chơi!”

Người kia vội vàng gật đầu.

Hai người vác Ninh Vô Tâm lên, hận không thể nhanh chóng chạy về nhà.

Đột nhiên, hai người cảm thấy cổ mình tê rần, bất tỉnh.

Một người đứng phía sau ba người đang ngất xỉu kia, lẳng lặng chờ mệnh lệnh.

Sau đó, một bóng người thon dài từ từ đi đến trước mặt ba người đang nằm, ôm ngang Ninh Vô Tâm lên, bắt đầu đi về phía trước.

“Chủ nhân, còn hai người này?”

Bóng người thon dài kia ngừng một chút, chậm rãi nói, “Bọn chúng chạm vào Niệm Chi, chặt tay đi, đưa đến nha môn.”

“Vâng.”