Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thần Y, Ngươi Thật Cao Lãnh!

Chương 24: Án kiện thứ hai: Chân tướng rõ ràng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc Nghiêm Vân Khải và Ninh Vô Tâm chạy tới phòng Thích phu nhân thì những người khác đều đã ở đó.

Thích phu nhân và nha hoàn Kim Sai nằm trên đất, thân thể co rúm, trong miệng trào ra thứ nước màu xanh biếc, thoạt nhìn vừa chết không lâu.

Trên bàn có hai chén đường phèn tổ yến trống không và một phong thư đã bị mở ra.

Thận Ngôn quỳ rạp trên đất, khóc như một lệ nhân.

Ninh Vô Tâm kiểm tra qua hai cỗ thi thể một chút, nói với Nghiêm Vân Khải, “Trung thạch tín. Chắc là sau khi trở lại không lâu từ tối hôm qua liền uống ngay độc dược, qua khoảng hai canh giờ mới chết. Nói cách khác, thời điểm tử vong là khoảng một canh giờ trước.”

Nghiêm Vân Khải cau mày, “Đọc lá thư lên cho ta nghe.”

Ninh Vô Tâm cầm lấy thư, nhanh chóng đọc một lần, trên mặt lộ ra thần sắc không thể tin nổi.

Y nhìn về phía Thiếu Ngôn, đầu Thiếu Ngôn đang cúi.

Ninh Vô Tâm lại nhìn Thận Ngôn, nhìn gã khóc té trên mặt đất, trong lòng không khỏi nổi lên một tia đồng tình.

Y cầm thư trên tay, bắt đầu đọc.

========================

Thận Ngôn con ta.

Lúc con nhìn thấy bức thư này, mẫu thân đã không còn ở nhân thế.

Mẫu thân tự biết nghiệp chướng nặng nề, mấy năm nay bị tâm sự làm cho mệt mỏi, từ lâu đã không muốn sống tạm bợ tại nhân thế.

Mấy tháng nay, hàng đêm mẫu thân không thể chợp mắt. Mỗi ngày khóc, chỉ muốn báo thù, nếu gϊếŧ được cái tên mặt người dạ thú kia thì không còn cầu gì khác.

Án mạng mấy ngày nay, chỉ sợ đã khiến mọi người sợ hãi đi.

Lý Phụng Tiên cùng phu phụ Tiền thị, đều là do ta và Kim Sai gϊếŧ.

Hai mươi năm qua mẫu thân vẫn có một việc để ở trong lòng, chưa từng nói qua với người nào.

Tâm sự này, khiến mẫu thân chịu đủ áy náy dằn vặt, trong lòng vô cùng bất an.

Hiện tại mẫu thận nói ra chuyện này, không xa cầu con tha thứ, chỉ mong cho Ngân Sương đã chết một chút công bằng.

Việc làm ăn của con nay đã ổn định, có thể không cần phải nhờ vào Lý gia mới có thể sống sót, mẫu thân cũng không cần lo lắng cho con nữa.

Thận Ngôn con ta, con cũng không phải con ruột của nương.

Nương hai mươi năm trước, sinh ra một nữ nhi.

Ngươi đã đoán được nữ nhi kia là ai đúng không?

Ta lúc đó tuổi trẻ khí thịnh, một lòng muốn trèo lên.

Đáng tiếc ta xuất thân nghèo khó, chỉ có thể làm thϊếp ở Lý phủ, trong lòng rất không cam.

Tổ tiên Lý gia truyền xuống quy củ, thϊếp nếu sinh con trai, địa vị sẽ cao hơn, sinh con gái, cả đời không thay đổi.

Từ khi mang thai, ta một lòng hy vọng mình sinh ra một đứa con trai, bản thân có thể bay lên cao, cũng khiến cho những người đã từng khinh thường mình phải ghen ghét.

Thời gian mang thai, ta vẫn lo được lo mất, tâm tình không tốt.

Lúc ở trong miếu một thời gian, ta qua lại với một bà tử (*), bà ta liền định ra cho ta một sách lược vẹn toàn.

Sách lược này chính là thay đổi người.

Qua sự xúi giục của bà ta, ta không khỏi động lòng, lấy ra tất cả tiền riêng, bảo bà ta giúp ta an bài thỏa đáng sự tình.

Hài tử sinh ra nếu là nam, vậy thì đương nhiên không có chuyện gì.

Còn nếu hài tử là nữ, vậy liền lập tức tráo đổi.

Ngày đó hài tử vừa ra đời, quả nhiên là một đứa con gái.

Lòng ta đau như cắt, không ngừng rơi nước mắt, thế nhưng vì tương lai của chính mình, ta đau đớn hạ quyết tâm, lập tức để bà tử đã an bài tốt mọi thứ đem con ra đổi.

Từ đó, con liền đi tới Lý gia.

Con gái ta thì bị đưa đến một nhà hai lão nhân không có con cái để nuôi, đặt tên là Ngân Sương.

Trong lòng ta vẫn còn nhớ nó, thường xuyên nhờ bà tử chú ý tình huống bên đó.

Hai lão nhân sinh hoạt bần hàn, ta cũng thường xuyên tiếp tế, lại không dám để Ngân Sương biết người tiếp tế là ai.

Ba năm trước, hai lão nhân chết bệnh, ta lo lắng Ngân Sương một mình cơ khổ không nơi nương tựa, liền viết một phong thư để nó vào phủ, làm thϊếp thân nha hoàn của mình.

Từ đó, hai mẹ con ở cùng một chỗ, ruy rằng không thể nhận nhau, thế nhưng cũng an ủi nỗi khổ tương tư của ta.

Không nghĩ tới, một đêm bốn tháng trước, nó lại đột nhiên biến mất.

Ta vô cùng hoảng loạn, sau nhiều lần tìm hiểu mới phát hiện ra Ngân Sương bị Lý Phụng Tiên chọn trúng, bị phu phụ Tiền thị đưa cho hắn.

Trên dưới Lý gia không ai nói, thế nhưng mọi người đều biết Lý Phụng Tiên có những ham mê gì!

Ta phẫn nộ đến hôn mê, trong lòng đã có ý nghĩ muốn chết.

Thế nhưng sau nhiều lần suy nghĩ, ta quyết định trước khi chết nhất định phải báo thù cho Ngân Sương.

Vì vậy, ta lên tinh thần, ứng phó với trên dưới Lý gia, đồng thời chậm rãi định ra kế hoạch.

Quan hệ giữa Kim Sai và Ngân Sương xưa nay tương đối tốt.

Ngân Sương biến mất, nàng cũng rất khó chịu.

Vì vậy, ta nói cho nàng biết kế hoạch của mình, cũng nhau báo thù cho Ngân Sương.

Chuyện kế tiếp, ngươi đại khái có thể đoán được.

Đoan Chính là thϊếp thân tùy tùng của Lý Phụng tiên, Ngân Sương sau khi chết, tuyệt đối đã qua tay gã.

Vì vậy, ta và Kim Sai thường xuyên tặng đồ vật cho gã, bên trong có dươc vật khiến con người ta thần chí không rõ, buổi tối còn giả quỷ dọa gã.

Quả nhiên, Đoan Chính bắt đầu bị bệnh, cả ngày điên điên khùng khùng, không thể hầu hạ Lý Phụng Tiên.

Sau đó, ta và Kim Sai luân phiên giả quỷ dọa người vào buổi tối, khiến người trong Lý phủ tin rằng có chuyện am quái.

Một tháng trước, ta thừa dịp Lý Phụng Tiên đến ngủ phòng mình, treo lên đoạn bạch lăng “Mối ngược tàn hận, nợ máu trả bàng máu.”, khiến người người trong Lý phủ đều bàng hoàng, đều tưởng quỷ hồn của Ngân Sương tới báo thù.

Rốt cục, ba ngày trước, sinh nhật Lý Phụng Tiên đã đến. Ngày hôm đó, toàn bộ Lý phủ vô cũng náo nhiệt.

Ta và Kim Sai thương lượng xong, chỉ chờ Lý Phụng Tiên say rượu về phòng liền lập tức hạ thuốc mê hắn.

Lý Phụng tiên không nghi ngờ gì, tưởng rằng là thuốc giải rượu nên lập tức uống ngay, không bao lâu sau liền hôn mê ngủ mất.

Chờ tất cả những người thăm hắn đều tới hết, ta liền thay đổi một bộ quẩn áo, cầm lấy chìa khóa trên người Lý Phụng Tiên, dùng xe đẩy nhỏ đẩy hắn đến phòng nhỏ, kết liễu mạng hắn tại nơi đó.

Tiếp đến là phu phụ Tiều thị.

Bọn họ đẩy Ngân Sương vào miệng cọp, cho dù có chết ngàn lần cũng không đáng tiếc!

Vì vậy, buổi tối ngày thứ hai, ta bảo Kim Sai tặng đồ ăn cho phu phụ Tiền thị, bên trong có hạ thuốc mê.

Sau đó, ra để Kim Sai giả quỷ, mình thì đến phòng giải quyết tính mạng của bọn chúng.

Hôm nay, tất cả tâm nguyện đã hoàn thành, ta đã không còn lí do gì để sống tiếp nữa.

Kim Sai đối đãi với ta như mẹ mình, cũng nguyện ý theo ta xuống dưới hoàng tuyền.

Thận Ngôn con ta, hôm nay tất cả chân tướng đã rõ ràng, Lý phủ không còn là nơi cho con có thể dung thân nữa, vậy con phải chăm sóc chính mình thật tốt.

Mẫu thân không xa cầu con tha thứ, chỉ hy vọng con nể tình ta dưỡng dục con hai mươi năm, mang theo bài vị của ta và Ngân Sương, ngày giỗ hàng năm đốt cho chúng ta một nén hương.

Từ nay về sau trưởi đất vĩnh biệt, mong con bảo trọng!

Mẫu thân Thích thị Ánh Cúc tự.

======================

Nghiêm Vân Khải nghe xong, vẻ mặt nghiêm lại.

Hắn thật sự không ngờ Ngân Sương dĩ nhiên lại là con của Thích phu nhân và Lý Phụng Tiên.

Nói như vậy, phụ thân tàn ngược con gái mình đến chết, đây căn bản chính là thảm kịch nhân luân.

Người trong phòng đa số đều đã biết nôi dung trong bức thư, tất cả đều trầm mặc không nói, chỉ nghe thấy tiếng khóc đứt quãng của Thận Ngôn, Châm Từ và hai vị phu nhân.

Nghiêm Vân Khải không nói lời nào, kéo Ninh Vô Tâm ra ngoài.

Ninh Vô Tâm cẩn thận hỏi, “Ngươi nói lá thư này có nói hết chuyện xảy ra đúng không?

Nghiêm Vân Khải đắn đo một lúc, “Có thể tin một chút, còn lại là hoàn toàn không thể tin.”

Bên trong thư có rất nhiều diểm đáng ngờ.

Thứ nhất, đoạn bạch lăng “Mối hận tàn ngược, nợ máu trả bằng máu” không phải do Thích phu nhân treo.

Thứ hai, án kiện mật thất Thích phu nhân không giải thích.

Thứ ba, Kim Sai chỉ là một nha hoàn, làm sao sẽ vì tình cảm của mình với Ngân Sương mà nguyện ý vì nàng ta trả giá bằng sinh mạng mình?

Thứ tư, đêm Tiền thị phu phụ chết, có nhiều chỗ rất khớp với nhau. Kim Sai giả quỷ, vừa vặn đυ.ng phải Tú Chiêu đang đi trên đường hoa viên? Vạn nhất Tú Chiêu không xuất hiện, không phải là không có người thấy được Kim Sai giả quỷ sao?

Hung thủ kia, tất nhiên là có thể đảm bảo lúc giả làm quỷ, Tú Chiêu có thể đi tới hoa viên, vừa vặn thấy con quỷ giả.

Nghiêm Vân Khải vừa định giải thích, đã thấy trong phòng có vài người đi ra.

Thận Ngôn nói với Thiếu Ngôn và Mặc Ngôn, “Trải qua chuyện này, ta không còn mặt mũi nào ở lại Lý gia nữa. Ta đi thu dọn đồ đạc, sáng sớm ngày mai lập tức rời đi. Hai vị ca ca nhớ bảo trọng.”

Thiếu Ngôn cùng Mặc Ngôn không nói lời nào.

Việc này xảy ra, Thận Ngôn quả thật không thể lưu lại đây nữa.

Thận Ngôn nói cáo biệt, cũng chào Nghiêm Vân Khải và Ninh Vô Tâm.

Vẻ mặt hắn lúc này đầy tiều tụy và trang nghiêm không chút lạnh nhạt.

Thận Ngôn vừa rời đi, sắc mặt Nghiêm Vân Khải trở nên khó coi.

Hung thủ ngày mai muốn đi, hắn… chỉ có một ngày để giải quyết vụ mật thất thôi sao?

===================

Nghiêm Vân Khải ngồi trong phòng, sắc mặt rất khó coi.

Hắn có thể lợi dụng thân phận Vương gia để ép buộc Thận Ngôn lưu lại, thế nhưng như vậy sẽ không khiến người khác tin phục, cũng không thể khiến hung thủ nhân tội.

Phải làm thế nào đây?

Ninh Vô Tâm bước vào phòng, ngồi xuống bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói, “Ta đã dựa theo phân phó của vương gia đến hành lang cuối từ đường điều tra, quả nhiên thấy có hai lỗ nhỏ, mặt tường cũng bị đổ hơi đen. Trên tường trong việc tử của Thiếu Ngôn cũng có hai lỗ nhỏ, trên một thân cây gần đó có dáu vết bị đốt đen.”

Nghiêm Vân Khải gật đầu.

Ninh Vô Tâm lại nói, “Ta cũng nghe ngóng được từ phía Xuân Hoa, đêm đó nàng bị tiêu chảy, đích thực là do Kim Sai làm đồ ăn khuya. Trước cửa phòng Xuân Hoa có một chậu gỗ lớn. Buổi tối về phòng, nàng ta nhìn thấy chậu gỗ đó liền cho rằng đó là phòng mình, không nghĩ tới vào nhầm phòng của phu phụ Tiền thị.”

Nghiêm Vân Khải gật đầu cái nữa, trong lòng liệt kê lại tất cả mọi chuyện qua một lần.

Giờ chỉ còn chuyện mật thất.

Rốt cuộc là tại sao làm được như vậy?

Ninh Vô Tâm nhìn sắc trời, “Vương gia, thời gian không còn sớm, đã chạng vạng, cũng nên dùng cơm tối.”

Nghiêm Vân Khải gật đầu, “Làm phiền ngươi.”

Khóe miệng Ninh Vô Tâm cong lên, lập tức rời phòng chuẩn bị cơm tối.

Không lâu sau, ý đem bốn món ăn một món canh tới phòng Nghiêm Vân Khải.

Nghiêm Vân Khải vẫn còn suy tư, suy nghĩ ra vài chủ ý, nhưng vẫn chưa nắm được trọng điểm.

Đang lúc suy nghĩ, Ninh Vô Tâm đã múc một bát cơm đặt vào tay hắn, “Vương gia cẩn thận một chút, cẩn thận không vỡ bát.”

Nghiêm Vân Khải hàm hồ đáp lại, chậm rãi xoa xoa bát cơm trong tay.

Đột nhiên, vẻ mặt của hắn thay đổi, kích động đứng lên, “Hóa ra là như vậy! Trách không được lò sưởi trong tường lại cháy! Thì ra là thế!”

Nhóm lửa trong lò sưởi trong tường, quả nhiên không phải ngẫu nhiên, mà là cố ý!

Ninh Vô Tâm nhìn hắn, trong lòng vô cùng hưng phấn, “Vụ án mật thất phá giải được rồi?”

Nghiêm Vân Khải đặt bát cơm trên tay xuống, thần tình trấn định tự tin, “Đúng là như thế!”

Chỉ có điều, nên làm thế nào khiến hung thủ nhận tội đây?

===========================

Sáng sớm hôm sau, Thận Ngôn đã chuẩn bị xong xe ngựa, thu dọn tất cả đồ đạc của mình, đối mặt tất cả nội ngoại Lý gia đang không không ngừng khóc, nghẹn ngào chào từ biệt.

Thận Ngôn chào từ biệt xong, đang muốn lên xe ngựa, Nghiêm Vân Khải lại đột nhiên lên tiếng, “Tam thiếu gia thong thả đã, bản vương vẫn có chuyện không giải thích được, mong rằng tam thiếu gia lưu lại trong chốc lát, thảo luận cùng ta một chút.”

Thận Ngôn vội vàng nói, “Nghe theo phân phó của vương gia. Chỉ là không biết có chuyện gì?”

Trên dưới Lý gia đều nhìn Nghiêm Vân Khải, trong lòng cùng nói thầm, án kiện đã được phá, chính ngươi lại chẳng có chút công dụng nào, đây là không cam tâm đi.

Thế nhưng những người ở đây dù đều nghĩ như vậy, lại không ai dám nói ra khỏi miệng.

Nghiêm Vân Khải nói, “Chuyện Thích phu nhân treo bạch lăng lên, bản vương không hiểu cho lắm. Thích phu nhân nói, đêm Lý tướng quân ngủ lại trong phòng mình, bà đã treo bạch lăng lên.”

Thận Ngôn nói, “Đúng là như vậy. Đêm đó, cửa phòng và cửa sổ đều khóa, nếu có người vào phòng, tất nhiên sẽ khiến… Lý tướng quân phát hiện, chỉ có Thích phu nhân treo lên, nói như vậy mới hợp lý a.”

Hắn không thể gọi hai người nay là phụ thân và mẫu thân nữa, thanh âm có hơi nghẹn ngào, làm cho người khác nghĩ thấy thật đáng tiếc.

Nghiêm Vân Khải nói, “Bạch lăng được dùng cái đinh cố định trên xà nhà, Nếu Thích phu nhân đêm khuya đóng đinh, lẽ nào Lý tướng quan không cảm thấy được? Rõ ràng chỉ cần thắt một cái nút là có thể giải quyết, tại sao lại muốn đóng đinh?”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người nhìn về phía Nghiêm Vân Khải, nghĩ điều hắn nói cũng có chút đạo lý.

Thận Ngôn không đáp, sắc mặt hơi lạnh, “Cái này… Chỉ sợ chỉ có Thích phu nhân chết đi mới có thể giải thích.”

Nghiêm Vân Khải chậm rãi nói, “Trước khi tới nơi này, ta đã từng suy nghĩ tới những phương pháp treo lên bạch lăng. Nghe nói lúc bạch lăng này được treo lên là khi ở trong phòng Thích phu nhân, người đầu tiên ta hoài nghi chính là nàng. Thế nhưng, khi biết bạch lăng được cái đinh cố định, ta liền lập tức loại bỏ Thích phu nhân. Có người nào sẽ mạo hiểm bị phát hiện ra, đem hôm đóng đinh bên cạnh Lý tướng quân? Dùng đinh cố định mà không thắt nút, chỉ sợ là do có lý do riêng. Bởi vì, đoạn bạch lăng kia, căn bản không được treo lên đêm đó, mà đã sớm được đặt ở trên xà nhà. Nếu thắt, nhất định sẽ khiến cho người khác phát hiện.”

Bên môi Thận Ngôn lộ ra ý cười lạnh, “Theo ý của vương gia, là ai treo đoạn bạch lăng đó? Lại làm thế nào để nó xuất hiện vào ngày thứ hai ở trong phòng? Buổi tối trước khi Lý tướng quân ngủ, bạch lăng còn chưa có ở đó a.”

Mọi người lại nhìn về phái Nghiêm Vân Khải.

Nghiêm Vân Khải nói, “Đúng là như thế. Có người nào, có thể tự do ra vào phòng Thích phu nhân mà không khiến cho người khác cảm thấy kỳ quái? Tam thiếu gia, ngay từ đầu vụ án này, ngươi vẫn là người đáng nghi nhất trong lòng ta.”

Thận Ngôn cười nói, “Hóa ra vương gia cho rằng Thích phu nhân không phải hung thủ, mà là cho rằng tên tạp chủng của Lý gia là ta mới là hung thủ. Ta cũng muốn nghhe một chút xem vì sao vương gia nói như vậy.”

Nghiêm Vân Khải nói, “Tam thiếu gia nếu nguyện ý, không bằng cùng mọi người đến phòng Thích phu nhân? Niêm Chi đã chuẩn bị xong một số thứ, có thể cho mọi người xem.”

Thận Ngôn híp mắt một cái, lập tức cười nói, “Như vậy rất tốt.”

Nói xong, hắn kéo Nghiêm Vân Khải, dẫn đầu đi về phía phòng Thích phu nhân.

Mọi người cũng thấy hết sức tò mò, đều đi theo phía sau.

Vừa vào đến phòng Thích phu nhân, Nghiêm Vân Khải sai người mở cửa phòng và cửa sổ ra, Ninh Vô Tâm không hề có trong phòng.

Gian phòng lấp tức tối lại.

Thận Ngôn nhìn chằm chằm Nghiêm Vân Khải, cho dù ngươi có thể phá bỏ câu đố bạch lăng, cũng chẳng có gì đáng lo ngại, chẳng thể xác định hung thủ chính là ta.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, chỉ thấy một đoạn bạch lăng bỗng nhiên rơi xuống, một mặt rũ xuống dĩ nhiên lại di chuyển về phía cửa sổ.

Mọi người vội vàng đi theo đoạn bạch lăng, phát hiện hóa ra dưới cuối bạch lăng có hai cái dây nhỏ, thông qua khe hở dưới cửa sổ thông ra ngoài.

Mọi người nha chóng mở cửa sổ ra, Ninh Vô Tâm đang cầm kéo đứng ở bên ngoài, cắt sợi dây nhỏ trong tay.

Đoạn bạch lăng không có dây nhỏ, lập tức bay trở về phòng, nhu thuận rũ xuống.

Ninh Vô Tâm nói, “Bạch lăng được cố định trên xà nhà bằng một cái đinh, được gấp tốt rồi đặt trên đó, dùng kim cắm hờ phòng ngừa nó bay xuống. Phần dưới bạch lăng được nối với dây nhỏ, dùng hồ dán có tính dính không tốt lắm dính dọc theo tường đến ngoài cửa sổ. Buổi tối, chỉ cần kéo dây nhỏ ở bên ngoài, bạch lăng sẽ rơi xuống. Sau khi bạch lăng đã rơi về phía cửa sổ, hung thủ kéo một cái bên ngoài, như vậy liền không còn chút dấu vết.

Thận Ngôn cười lạnh nói, “Cái này chẳng qua chỉ là suy đoán, không có chứng cứ gì.”

Nghiêm Vân Khải nói, “Đích xác là không có chứng cứ, thế nhưng so với chuyện Thích phu nhân treo lên thì đáng tin hơn. Người có thể tự do ra vào phòng Thích phu nhân, đương nhiên chỉ có chủ nhân của nó và nha hoàn hầu hạ bên cạnh. tam thiếu gia chính là thân tử của Thích phu nhân, cho dù có ngồi ở trong này một mình, nghỉ ngơi một canh giờ cũng sẽ không có người nào cảm thấy quái dị.”

Mọi người bắt đầu ỏi tai thì thầm.

Nghiêm Vân Khải nói, “Nghi vấn thứ hai của ta, là việc Kim Sai giả quỷ. Kim Sai giả quỷ tại sao lại vừa vặn đυ.ng phải Tú Chiêu đang đi qua hoa viên? Vạn nhất Tú Chiêu không xuất hiện, không phải là sẽ không có người nào thấy được nàng đang giả quỷ? Như vậy thì Kim Sai giả quỷ có ý nghĩ gì?”

Ánh mắt Thận Ngôn chợt lóe chút kinh sợ, lập tức cười nói, “Vừa khớp mà thôi, không cần đa nghi như vậy chứ?”

Nghiêm Vân Khải cười nói, “Nếu như ta là hung thủ, muốn giả quỷ làm cho người khác phát hiện, đương nhiên nhất định phải nghĩ cách làm cho người khác thấy. Lẽ nào đêm khuya cứ đi qua đi lại trên hành lang, thẳng đến khi có người phát hiện sao?”

Mặc Ngôn hỏi, “Theo ý của vương gia, là Thận Ngôn cố ý khiến Tú Chiêu đến hoa viên đi vệ sinh?”

Nghiêm Vân Khải chậm rãi gật đầu, “Không sai. Thận Ngôn ngươi một bên giả quỷ, một bên để Tú Chiêu phát hiện quỷ hồn.”

Thận Ngôn nghe vậy cười ha ha, “Những lời này của vương gia rất không có đạo lý. Ta vẫn luôn ở trong sân của đại thiếu gia, Tú Chiêu còn nhìn thấy, tại sao lại có thời gian để giả quỷ? Lẽ nào ta có thuật phân thân?”

Nghiêm Vân Khải hít sâu một hơi, “Không sai, ngươi chính là đã dùng thuật phân thân!”

Lúc này Ninh Vô Tâm đã đi vào trong phòng, nói với Nghiêm Vân Khải, “Chỗ Lưu Nghị Chiêu đã chuẩn bị xong.”

Nghiêm Vân Khải gật đầu, cao giọng nói, “Mọi người có bằng lòng cùng ta tới từ đường xem nữ quỷ một chút không?”

Nói xong, hắn cùng Ninh Vô Tâm rời đi trước một bước.

Mọi người cùng ồ lên, theo thật sát phía sau.

Mặc Ngôn nhìn Thận Ngôn, không nói lời nào.

Thận Ngôn hừ lạnh một tiếng, cùng mọi người đi ra ngoài.

==========================

Mọi người đi tới hành lang từ đường, nhưng lại không nhìn thấy nữ quỷ nào cả, hai mặt nhìn nhau.

Ninh Vô Tâm chỉ chỉ vào trên đỉnh hành lang, mọi người vây đến xem liền thấy trên một cây xà ngang trên hành lang nhét vào một vật, trông giống như một bộ tóc màu đen và một miếng vải trắng.

Trên xà ngang còn có một sợi dây, thông với vách tường cuối hành lang.

(Cái này thỉnh tham khảo “Tác giả có lời muốn nói” cùng xem tranh, nhìn tranh trước sẽ hiểu rõ đại khái.)

Đột nhiên, hai sợi dây chuyển động.

Theo chuyển động của sợi dây, những đồ vật rơi từ trên xà nhà xuống, hóa ra là một cái khung, trên đỉnh cái khung treo một bộ tóc màu đen và một bộ quần áo màu trắng.

Đỉnh “nữ quỷ” được cố định trên sợi dây, sợi dây chuyển động, cái khung mang theo tóc và quần áo cũng chuyển động theo, đi về phía viện tử của hạ nhân.

Tú Chiêu kêu to, “Không sai! Không sai! Cái mà ta thấy đêm đó chính là có hình dạng như thế này! Một chút cũng không sai.”

Nghiêm Vân Khải nói, “Hiện tại, thỉnh mọi người cũng ta đi nhìn viện tử của đại thiếu gia xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”

Lòng hiếu kỳ của mọi người tăng vọt, đều đi theo.

Đi tới một góc tường trong viện của Thiếu Ngôn, chỉ thấy trên một góc tường đổ sụp có hai lỗ nhỏ, hai sợi dây được xuyên vào, vòng qua một thân cây bên tường.

Lưu Nghị Chiêu đang kéo sợi dây, mọi người bây giờ mới hiểu được, chính nhờ hắn kéo kéo sợi dây như vậy, nữ quỷ chỗ hành lang mới có thể chuyển động.

Thiếu Ngôn cau mày, “Cứ như vậy, “nữ quỷ” kia không phải là đến tường của sân hạ nhân liền không thể cử động nữa, vậy mà lại không bị người nào phát hiện?”

Nghiêm Vân Khải nói, “Thiếu Ngôn chớ quên, dưới góc tường viện hạ nhân có một chậu than, trên chậu than có ba ngọn đèn chong.”

Thiếu Ngôn suy nghĩ một chút, bừng tỉnh đại ngộ, “Thì ra là thế! Chỉ cần đem áo, tóc, cái khung và sợi dây đến chỗ lửa cháy, áo bay tới góc tường, ba ngọn đèn chong sẽ lập tức đốt cháy hết tất cả, tuyệt đối không thừa lại cái gì.”

Nghiêm Vân Khải gật đầu, “Đúng là như vậy.”

Đa số mọi người vẫn chưa thể lý giải rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Nghiêm Vân Khải lập tức mang theo bọn họ đến hành lang.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi nghười, “nữ quỷ” bay về phía góc tường sân hạ nhân.

Chỗ đó, trên chậu than, đang để ba ngọn đèn.

“Nữ quỷ” vừa đến góc tường, chiếc áo trắng lập tức bị đốt cháy, ngay cả cái khung và sợi dây cũng đồng thời cháy, không còn sót lại chút gì, chỉ còn tro đen lay động trên không trung.

Mọi người không hẹn mà cũng nhìn Thận Ngôn, dựa theo biện pháp này, Thận Ngôn đích thực là người bị hoài nghi đầu tiên là hung thủ.

Sắc mặt Thận Ngôn vô cùng khó coi.

Nghiêm Vân Khải nói, “Canh hai, ngươi trước hết bố trí tốt mọi thứ. Ngươi để mọi người ăn phải đồ ăn dẫn đến tiêu chảy, tiếp theo bắt Tú Chiêu đi nhà xí ở hoa viên, giữ trước cửa Thiếu Ngôn. Tú Chiêu vừa ra, ngươi tự nhiên là thấy được, lập tức kéo dây thừng để “nữ quỷ” đáp xuống. Tú Chiêu sợ chạy đến sân, đồ vật đó của ngươi đang bị cháy, không thể để Túc Chiêu vào sân liền ngăn Tú Chiêu ngoài cửa, bảo hắn đi nấu nước trà.”

Hắn ngừng lại một chút, “Muốn biện pháp này thành công, trừ ngươi ra, không còn có người nào có khả năng làm được.”

Thận Ngôn cười nói, “Những điều này, vương gia chỉ là suy đoán, căn bản không có chứng cớ xác thực.”

Ninh Vô Tâm cười nhạt, “Lưu Nghị Chiêu, cổ tay của Tam thiếu gia thoạt nhìn rất không được thoải mái, vẫn không dám đυ.ng vào đồ đạc nào, ngươi xắn tay áo hắn lên nhìn xem rốt cuộc là xảy ra chuyện g?”

Thận Ngôn cả kinh, vừa muốn tức giận, Lưu Nghị Chiêu đã năm lấy cổ tay hắn, Thận Ngôn lập tức bị đau kêu lên một tiếng.

Lưu Nghị Chiêu giật ống tay áo của hắn ra, trên cổ tay vậy àm lại có một vết bỏng nghiêm trọng, mọi người cùng ồ lên.

Ninh Vô Tâm nói, “Tam thiếu gia, nếu không phải là ngươi, vết bỏng này thế nào lại có? Chơi với lửa, đạo lý này ngươi không hiểu sao?!”

Thận Ngôn thở hổn hển, không nói lời nào.

Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên cười hằn một tiếng, “Vương gia thật giỏi tính toán! Lúc này thì sao? Ta đã làm gì?”

Nghiêm Vân Khải thở phào một cái, dạng này của Thận Ngôn, chắc hẳn là không còn dự định tiếp tục cãi chày cãi cối.

Hắn trầm ngâm nói, “Ngươi thực sự đã sớm hạ thuốc mê cho phu phụ Tiền thị. Khoảng canh tư, ngươi từ phòng Thiếu Ngôn đi ra, lập tức đến phòng phu phụ Tiền thị, gϊếŧ chết bọn họ. Trước khi đi, ngươi đem thùng gỗ trong phòng Xuân Hoa dời đến trước cửa phòng phu phụ Tiền thị. Ngươi cũng biết Xuân Hoa ăn phải thuốc tiêu chảy, buổi tối nhất định sẽ đi nhà xí. Ngươi chính là muốn cho nàng phát hiện càng sớm càng tốt.”

Thận Ngôn im lặng nửa ngày, tất cả mọi người chăm chú lắng tai nghe, càng cảm thấy chuyện này quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Thận Ngôn nhìn Nghiêm Vân Khải, chợt cười to không thôi, “Ta tự cho là toàn bộ kế hoạch thiên y vô phùng (Không có gì để bắt bẻ), vậy mà lại để cho một người mù như ngươi nhìn ra được mánh khóe. Thế còn mật thất trong phòng nhỏ? Ngươi cũng đã biết đáp án sao?”

Mặc Ngôn lập tức cho hắn một bạt tai, mắng, “Cũng dám nhục mạ vương gia, thực đúng là đáng chết!”

Nghiêm Vân Khải vội ra hiệu ngăn lại, “Vụ án mật thất, địch xác tốn rất nhiều tâm tư của ta.”

Khóe miệng Thận Ngôn chảy máu, lại hoàn toàn không nhìn Mặc Ngôn, nhìn chằm chằm vào Nghiêm Vân Khải, cười có chút điên cuồng, “Nếu ngươi có thể giải thích vụ án mật thất, ta liền đem tất cả mọi chuyện nói cho ngươi biết.”

Nghiêm Vân Khải trầm ngâm một chút, nói một chữ, “Băng.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không rõ ý tứ của hắn là gì.

Mặt Thận Ngôn lại xám như tro tàn, qua nửa ngày lại cười to không dứt, “Vương gia thật là lợi hại! Ta hôm nay thật sự tâm phục khẩu phục!”

Nói xong, hắn một bên cười, một bên lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn tay, trong miệng thì thào nói nói, “Ngân Sương, Ngân Sương…”

Nước mắt không kìm được chảy xuống.

Thiếu Ngôn nhịn không được hỏi, “Không biết vụ án mật thất là xảy ra chuyện gì? Cái chìa khóa làm như thế nào lại vào được trong miệng gia phụ, còn có thể khóa cửa lại? Mong rằng vương gia công khai.”

Ninh Vô Tâm nhẹ nhàng nói, “Chỗ mật thất, đã chuẩn bị xong.”

Nghiêm Vâ Khải gật đầu, lệnh cho thị vệ trông chừng cẩn thận Thận Ngôn, mang theo mọi người yên lặng tới bên cạnh sân phòng nhỏ.

========================

Mọi người một lần nữa tới chỗ này không khỏi nhớ tới hình ảnh quỷ dị và kinh khủng đêm hôm đó, từng người đều im miệng không nói.

Châm Từ lạnh run, không khỏi ôm chặt cánh tay Điền di nương.

Ngân Sương có mệnh giống như nàng, may là nương nàng không có bỏ rơi nàng, nếu không, người sẽ phải ở trong căn phòng nhỏ này bị ngược đến chết có khi chính là nàng.

Trong phòng nhỏ đã có một “thi thể”.

Lưu Nghị Chiêu quay mặt lại, cười chào hỏi với mọi người.

Mọi người bị tình cảnh này quỷ dị này làm cho sợ hãi, không người nào cười nổi.

Nghiêm Vân Khải nói, “Bắt đầu đi.”

Nói xong, hắn lệnh cho hạ nhân mang tới một khối băng, khối băng này có hình nưả vòng tròn lớn chừng một nửa nắm tay, trên mặt có vết lõm.

Ở giữa khối băng còn có một cái lỗ, bên trong chọc một đường khá dài.

Hắn đem khối băng cho mọi người nhìn kỹ một lần, sau đó liền đưa cho một thị vệ.

Thị vệ dưới sự giải thích của Nghiêm Vân Khải, bắt đầu làm mẫu.

“Hung thủ trước tiên gϊếŧ chết Lý tướng quân, sau đó nhét khối băng vào trong miệng ông ta, vết lõm quay lên mặt trên. Sau đó, hung thủ kéo hai đầu dây, đều buộc vào trên song cửa sổ. Tiếp đó, hung thủ cầm chìa khóa ra ngoài, đem cửa khóa lại.”

Châm Từ nói, “Thế còn cái chìa khóa kia? Làm thế nào để bỏ được vào miệng phụ thân ta?”

Thị vệ lấy kéo cắt sợi dây trên song cửa sổ, chiếc chìa khóa xuyên qua sợi dây tuột xuống, rơi vào trong miệng Lưu Nghị Chiêu. Khối băng trong miệng hắn bây giờ đã sớm tan, chiếc chìa khóa liền thuận lợi nằm trong đó.

Mọi người lập tức hiểu ra.

Sau đó, thị vệ từ bên cạnh giơ lên một mũi tên nhỏ, châm lửa ở đầu mũi tên, bắn vào lò sưởi trong tường. Lò sưởi vốn đã được tẩm đầy dầu giờ lập tức bốc cháy hừng hực.

Đầu Lưu Nghị Chiêu vốn ở cạnh ngọn lửa, không bao lâu sau, khối băng trong miệng hắn tan hết thành nước, chảy dọc theo khóe miệng.

Chiếc chìa khóa, đương nhiên là vẫn lưu lại trong miệng hắn.

Mọi người nhìn ngọn lửa cháy hừng hực, trong lòng mỗi người đều có cảm giảm không chân thật giống như trong mộng.

Một vụ án chết năm người như vậy, rốt cuộc là có nguyên nhân gì?

===================

Thận Ngôn bị mang đến trước mặt Nghiêm Vân Khải, quỳ trên mặt đất.

Y tựa hồ hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, trừng mắt nhìn Nghiêm Vân Khải, thế nhưng ánh mắt như lại nhìn xuyên qua hắn, không có tiêu điểm.

Nghiêm Vân Khải trầm ngâm nói, “Thận Ngôn, ngươi làm nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?”

Thận Ngôn không nói lời nào, người xung quanh cũng im lặng, không ai thúc giục y.

Qua nửa ngày sau, Thận Ngôn mới thì thào nức nở nói, “Nhìn ánh mắt một người, quả nhiên không thể ngắm nhìn quá lâu a… Nhìn lâu rồi, thì sẽ thích…”

Hóa ra, Thận Ngôn từ năm năm trước đây, đã phát hiện ra Thích phu nhân không thích hợp.

Y mua chuộc bà tử từng làm việc cho Thích phu nhân, mới biết mình vốn dĩ không phải là con ruột của bà ta.

Khi mới biết tin tức đó, y như bị sét đánh, giận giữ không thôi, bắt đầu ra vào thanh lâu mua say, thế nhưng cũng vô cùng lo lắng thân phận của mình sẽ bại lộ, cho nên vẫn luôn quan sát Ngân Sương.

Quan sát tới quan sát lui, y vậy mà lại nổi lên tâm tư với nàng.

Ngân Sương từ nhỏ đã có khí chất của thế gia vọng tộc, đoan trang ôn hòa, lớn lên cũng đẹp.

Sự chú ý của Thận Ngôn đối với nàng ngày càng tăng, sau cùng chậm rãi có một chút cảm giác thầm mến.

Ba năm trước, Thích phu nhân mang Ngân Sương vào trong phủ, Thận Ngôn mặc dù kinh hãi, thế nhưng cũng vui vẻ không thôi.

Y vốn là nhi tử trên danh nghĩa của Thích phu nhân, đương nhiên có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với Ngân Sương.

Hai người tiếp xúc lâu ngày, tình cảm dần dần nảy sinh, đối với đối phương đều có ý tứ.

Thận Ngôn biết Ngân Sương mới là thiên kim tiểu thư thực sự, bản thân y căn bản không xứng được với nàng.

Thế nhưng, bên ngoài, Ngân Sương lại là một nha hoàn.

Làm thiếu gia Lý gia, y đương nhiên không thể lấy nàng làm vợ.

Vì vậy, Thận Ngôn sau khi tự mình suy xét, bắt đầu buôn bán.

Có một ngày nếu y có thể buôn bán lời tiền, y liền mang Ngân Sương cao chạy xa bay.

Mỗi ngày chuyện làm ăn của y có rất nhiều chuyện phải xã giao, ra vào đều là nơi xa hoa trụy lạc, danh tiếng tự nhiên không thể tốt được.

Thế nhưng, hai người đối với tâm ý của đối phương cũng rất kiên quyết, chỉ chờ một ngày đôi cánh của mình cứng rắn liền giương cánh bay cao.

Bốn tháng trước, Thận Ngôn ra ngoài nửa tháng xử lý chuyện làm ăn.

Sau khi trở về, y lại phát hiện Ngân Sương mất tích.

Y sau khi kinh hãi, bắt đầu tìm hiểu mọi nơi, cuối cùng cũng tìm ra được, Ngân Sương hóa ra lại bị chính nghĩa phụ trên danh nghĩa của y tàn ngược đến chết.

Y nhất thời không phản ứng kịp, đêm đó liền tới chất vấn Thích phu nhân rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, đồng thời đem chuyện mình biết Ngân Sương là nữ nhi ruột của bà ta nói ra.

Thích phu nhân sợ hãi, khóc sướt mướt nói cho y biết, bà ta rất xin lỗi hai người.

Khi lão gia nhìn trúng Ngân Sương, đã từng đề cập qua với mình, thế nhưng lúc đó bà sợ mình làm bại lộ chuyện tráo đổi con, không dám ngăn cản Lý Phụng Tiên.

Nói xong, bà không ngừng khóc nỉ non, nói mình hỗi hận cỡ nào, cũng rất hổ thẹn, cả đêm đều bị tội ác dằn vặt.

Thận Ngôn nghe xong, trong lòng lạnh lẽo vô cùng, đối với người phụ nhân này chán ghét đến cực điểm.

Y một bên giả ý an ủi Thích phu nhân, một bên bắt đầu kế hoạch báo thù của mình.

Đem tất cả mọi chuyện nói xong, Thận Ngôn lại bắt đầu đờ đẫn.

Nghiêm Vân Khải nói, “Kim Sai thì sao? Nàng lại có tội gì? Tại sao muốn gϊếŧ nàng?”

Thận Ngôn cười lạnh nói, “Ta vẫn luôn cảnh cáo Ngân Sương cách Lý Phụng Tiên ra xa một chút, nàng ba năm qua đều rất cẩn thận, chưa từng khiến lão chú ý. Ngươi biết vì sao nàng lại khiến Lý Phục Tiên chú ý không? Cũng là bởi vì chính nha đầu Kim Sai đó đã đẩy nàng một cái! Nàng ta nghĩ Thích phu nhân và ta đều cưng chiều Ngân Sương, vì vậy rất ghen tị, đã sớm mang lòng độc ác với Ngân Sương. Nếu không phải nàng ra, Ngân Sương làm sao có thể khiến Lý Phụng Tiên chú ý!”

Vì vậy, y liền giả ý thân mật với Kim Sai, dụ nàng ta sau này y sẽ cưới nàng làm tiểu thϊếp, để nàng ta làm việc cho mình.

Thuốc tiêu chảy thậm chí còn bỏ thêm vào thạch tín, đường phèn vào trong canh tổ yến, tất cả đều là Kim Sai chuẩn bị, lấy danh nghĩa của Thích phu nhân ra đưa cho mọi người.

Cuối cùng, y nói từng chữ từng chữ thật chậm rãi, “Lý Phụng Tiên tàn ngược thân nữ, Tiền thị phu phụ thấy tiền là sáng mắt, Thích phu nhân vứt bỏ thân tình không để ý, Kim Sai lòng dạ độc ác, những người này đều đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!! Đáng chết!! Đáng chết!Ta dù có ăn thịt uống máu bọn chúng, cũng khó tiêu được mối hận trong lòng.”

Thận Ngôn cuối cùng bị mang đi.

Mọi người trong Lý phủ tựa hồ còn nghe được vô số từ “Đáng chết” vờn quanh căn phòng, thật lâu không thể tiêu tán.

===============

《 Nghiêm Vân Khải truyện truyền đời 》

Năm thứ sáu Thiên Khải, Nghiêm Vân Khải phá được vụ án nhất phẩm uy vũ tướng quân Lý Phụng Tiên bị sát hại.

Án này khó bề phân biệt, ở lúc đó được xưng là một trong những kỳ án.

Sau khi Nghiêm Vân Khải phá được án này liền thượng biểu tấu thỉnh sửa chưa luật pháp, người chủ mua tôi tớ không được tùy tiện sát hại

Văn Đức đế lúc đó chưa tỏ thái độ, lại âm thầm bắt đầu đến đỡ những chuyện cần đế thể lực.

Năm năm sau, Tưởng gia ngoại trừ ngoại thích thì thế lưc bị diệt trừ hầu như không còn, Văn Đức đế ra sức phổ biến tân phát.

Từ nay về sau, những hạ nhận bị mua nếu như bị chủ nhân sát hại, dựa theo vụ án gϊếŧ người bình thường mà xử lý.
« Chương TrướcChương Tiếp »