Ninh Vô Tâm vội vã mang theo Nghiêm Vân Khải chạy đến nơi có tiếng động lớn.
Chân mày Nghiêm Vân Khải nhíu chặt.
Hung thủ ra tay thật nhanh!
Đi tới viện tử của hạ nhân, liền thấy một phòng nhỏ đang tụ tập rất nhiều người.
Vài người giơ cây đuốc, tất cả đều thò đầu vào trong nhìn, thế nhưng không có ai dám đi vào.
Dưới đất có một nữ nhân trung niên khóc thiên thưởng địa (1), “Mẹ của ta ơi! Chết người! Chết người rồi!”
(1) Khóc thiên thưởng địa: Đại khái là khóc đập giời đập đất, bù lu bù loa.
Trên tay của nàng, trên mặt và trên người đều có vết máu, thoạt nhìn đáng sợ dị thường.
Thiếu Ngôn, Mặc Ngôn và Thận Ngôn đã đến, đang nóng nảy thương lượng chuyện này.
Lưu Nghị Chiêu và sáu thị vệ của Nghiêm Vân Khải cũng lục tục chạy tới hiện trường, vội vã duy trì trật tự.
Không lâu sau, Liêu phu nhân, Thích phu nhân, Điền di nương cũng tiểu thư Châm Từ cùng bọn nha hoàn hầu hạ đều đến.
Nghiêm Vân Khải cao giọng nói, “Bình tĩnh một chút, chớ nóng vội! Ai biết tình huống gì lưu lại, còn lại tất cả mọi người quay về đi ngủ!”
Thanh âm của hắn mang theo uy nghiêm không thể chống lại, tất cả mọi người đang châu đầu ghé tai đều giải tán, chỉ còn lại nữ nhân đang ngây ngốc ngồi dưới đất và một tùy tùng của Thiếu Ngôn.
Tùy tùng này tuổi khoảng mười bảy mười tám, hiện đang run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Nghiêm Vân Khải nói, “Các ngươi trước tiên chờ đã.” Nói xong liền ra hiệu bảo Ninh Vô Tâm kiểm tra thi thể.
Lưu Nghị Chiêu cầm đuốc, Nghiêm Vân Khải và Ninh Vô Tâm đi vào trong phòng của hạ nhân.
Trong phòng nằm hai cỗ thi thể, Ninh Vô Tâm vội vã ngồi xổm xuống tỉ mỉ điều tra.
“Buổi tối nhìn không rõ lắm, nhưng có thể xác định cách thức chết của hai người này giống Lý Phụng Tiên, trên ngực đều bị cắm một cây trâm. Xem xét sơ bộ, không có dấu vết dãy dụa. Chỉ sợ là bị đánh thuốc mê.”
Nghiêm Vân Khải cau mày.
Cái này không đúng!
Vì sai lại là thuốc mê?
Ninh Vô Tâm lại nói, “Y phục của hai người này vẫn còn rất chỉnh tề, không giống như sắp lên giường đi ngủ. Trên đất còn có vết máu do bị người lăn qua lăn lại.”
Nghiêm Vân Khải gật đầu.
Dấu vết lăn lộn đó chỉ sợ là do nữ nhân vừa khóc vừa hô vừa rồi.
Hắn lệnh cho Lưu Nghị Chiêu bảo vệ tốt hiện trường, dự định sáng mai kiểm tra lại rõ ràng, để tránh khỏi bỏ sót điều gì.
Sau đó, hắn và Ninh Vô tâm ra khỏi phòng nhỏ.
Hai người tới trước mặt nữ nhân trung niên và tên tiểu tư.
Nghiêm Vân Khải nói, “Phụ nhân này tên họ là gì?”
Nữ nhân này vẫn còn ngẩn ngơ chưa hồi phục được tâm thần, đã bị Mặc Ngôn đá cho một cước, “Vương gia hỏi, nói!”
Nữ nhân như vừa tỉnh mộng, vội vàng dập đầu không ngừng, “Nô tỳ Xuân Hoa.”
“Vì sao cả người ngươi toàn máu? Mau nói sự thật ra!”
Xuân Hoa hoảng sợ kêu, “Nô tỳ không phải là hung thủ! Nô tỳ chỉ là buổi tối đi nhầm phòng, kết quả một cước đá phải tử thi, hù cho nô tỳ gần chết!”
“Canh hai (buổi tối chín giờ) không thể ra ngoài, hiện tại đã gần canh năm (chừng ba giờ sáng), trễ như vậy ngươi tới chỗ này làm gì?”
“Vương gia không biết, nô tỳ đêm nay ăn phải thứ gì đó nên đau bụng. Vậy nên buổi tối vào nhà xí rất nhiều lần.”
Nghiêm Vân Khải nhíu mày, “Đi nhà xí nhiều lần như vậy, mấy lần trước chưa từng vào nhầm phòng, vậy mà lần cuối cùng lại vào nhầm phòng. Phòng người ở chỗ nào?”
“Phòng nô tỳ ở ngay sát vách phu phụ Tiền thị.” Nàng lại luôn miệng nói, “Nô tỳ nói là thật! Vương gia minh giám.”
Nghiêm Vân Khải suy tư một hồi, cho nàng lui xuống, quay sang tiểu tư hỏi, “Ngươi lưu lại có việc gì? Nhìn thấy gì sao?”
Miệng tiểu tư Tú Chiêu run lập cập, một câu cũng không nói rõ được.
Thiếu Ngôn đá cậu một cái, “Bình tĩnh lại! Hảo hảo nói! Vô dụng!”
Tú Chiêu hít một hơi thật sâu rồi nói, “Tiểu nhân buổi tối đến nhà xí, thấy được nữ quỷ bay qua hành lang từ đường, đi hướng viện tử của hạ nhân.” Nói rồi còn không ngừng run rấy.
Mọi người ngừng lại, tất cả đều sợ hãi, ngay cả Nghiêm Vân Khải cũng đứng lên.
Hắn kinh ngạc nói, “Ngươi nhìn thấy nữ quỷ?! Lúc nào?”
Cái này thực sự là tin tức lớn!
Tiểu tư này thấy nữ quỷ đi vào viện tử của hạ nhân, mà nữ quỷ kia rõ ràng là do hóa trang mà thành, như vậy không phải có thể xác nhận thời gian gây án rồi sao?!
Tất cả mọi người tập trung tâm thần nghe.
Tú Chiêu hít sâu một hơi, đem tất cả mọi chuyện xảy ra nói ra.
“Lúc đó là sau canh ba không lâu lắm, ba vị thiếu gia ở trong phòng đại thiếu gia thương lượng chuyện an bài tang sự, tiểu nhân ở một bên hầu hạ. Các thiếu gia và tiểu nhân buổi tối không biết ăn phải cái gì, khiến cho bụng dạ không tốt, mỗi người đều chạy tới nhà xí vài lần. Sau canh ba không lâu, tiểu nhân lại muốn đi nhà xí, kết quả tam thiếu gia cũng muốn dùng. Trong viện tử của thiếu gia chỉ có một nhà xí, thiếu gia liền đuổi nô tài đi, bảo nô tài dùng cái trong vườn hoa.”
Cậu nói tiếp, “Sau khi tiểu nhân từ nhà xí trở lại, từ xa liền nhìn thấy nữ quỷ bay qua từ hành lang từ đường, bay hướng vào phòng hạ nhân. Tiểu nhân sợ đến chết khϊếp, vội vàng chạy đến chỗ thiếu gia, tam thiếu gia ở cửa chờ tiểu nhân, nói đại thiếu gia và nhị thiếu gia đều thay nhau chịu không nổi nữa, sai tiểu nhân đi nấu nước. Tiểu nhân phải đi phòng trà đun nước mới trở về.”
Tim Nghiêm Vân Khải đập dữ dội.
Hắn hơi ổn định lại tâm thần một chút, “Xin hỏi ba vị thiếu gia, các vị phu nhân và tiểu thư, canh ba đêm nay mọi người đang làm cái gì?”
Sắc mặt mọi người trở nên khó coi.
Cái này căn bản là đang hoài nghi bọn họ là hung thủ.
Thế nhưng Nghiêm Vân Khải là vương gia, thánh thượng lại mệnh hắn phụ trách án kiện của Lý phủ, bọn họ không dám nói gì.
Thiếu Ngôn nói đầu tiên, “Theo như lời Tú Chiêu, ba người chúng ta từ canh ba đã bắt đầu cùng nhau thảo luận việc lo liệu tang sự, thẳng đến khoảng canh tư. Buổi tối có vài lần đi nhà xí, nhưng mà thời gian cũng không dài.”
Nghiêm Vân Khải gật đầu, “Còn các vị phu nhân?”
Liêu phu nhân nói, “Ta đã sớm ngủ rồi, nha hoàn trong phòng vẫn ở cùng ta. Bụng ta cũng không tốt lắm, nên đi nhà xí vài lần.”
Thích phu nhân cũng nói theo, “Ta cũng giống phu nhân, canh hai cũng đi ngủ rồi. Nha hoàn Kim Sai có thể làm chứng.”
Châm Từ nói, “Ta và di nương (Điền thị) tối nay ở cùng nhu trong phòng di nương, hai nha hoàn cũng ở đó.”
Trong lòng Nghiêm Vân Khải vô cùng khó chịu.
Án mạng này vừa xảy ra, trong lòng hắn đã có người khả nghi, thế nhưng không thể chứng minh được ngay tại chỗ này!
Hắn ổn định làn tâm thần, ôn hòa nói, “Tấc cả mọi người đều mệt mỏi rồi, về nghỉ ngơi cả đi. Án này ngày mai tiếp tục.”
Sau đó, hắn hướng Thiếu Ngôn nói, “Có bản đồ địa hình trong phủ không?”
Thiếu Ngôn vội vàng gật đầu, “Có, sáng mai sẽ mang đến phòng vương gia.”
Nghiêm Vân Khải lệnh cho thị vệ trông coi cẩn thận, cùng Ninh Vô Tâm chậm rãi về phòng, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
Trước tiên gϊếŧ Lý Phụng tiên, dùng thuốc mê là để tạo ra vụ án mật thất.
Vụ án của Phu phụ Tiền thị không có mật thất, trực tiếp dùng độc gϊếŧ không được sao?!
Hiện tại, hắn cuối cùng cũng biết hung thủ tại sao lại muốn dùng thuốc mê làm hôn mê phu phụ Tiền thị.
Án này ngay từ lúc đầu đã chụp mũ cho nữ quỷ gϊếŧ người.
Lúc này, hung thủ muốn mọi người nhìn rõ ràng, án này không phải do con người làm, mà là do Ngân Sương đã chết oan gây nên!
Án mạng lần này, chính là để cung cấp một chứng cớ hoàn mỹ rằng tên hung thủ không có ở đó!
=========================
Sáng sớm hôm sau, Thiếu Ngôn đem địa đồ của Lý phủ tới, lại bắt Tú Chiêu đến để hắn giải thích rõ ràng.
Ninh Vô Tâm một bên giải thích, một bên dẫn ngón tay Nghiêm Vân Khải di chuyển trên bản đồ, để hắn đại khái hình dung được địa hình trong phủ.
(Mời xem “Lời tác giả” để tham khảo bản đồ địa hình)
(Văn này chỉ là tình tiết vụ án, cơ bản không phù hợp với kết cấu sân ở cổ đại, thỉnh đảng khắt khe phóng cho tiểu nhân một con ngựa)
(Chú thích: Trên bản đồ từng sân chỉ có một cửa, có hình chữ nhật màu xanh nhạt. Sân của hạ nhân có hai cái cửa.)
Trong các sân, đều có tường cao ngăn cách, căn bản không có biện pháp trèo tường.
Nghiêm Vân Khải nghiên cứu nửa ngày, từ địa hình mà nói, trong lòng hắn người bị tình nghi không có khả năng giả quỷ.
Chẳng lẽ có hai người gây án?
Hung thủ có đồng lõa?
Nghiêm Vân Khải như có điều suy nghĩ nói, “Niệm Chi, ngươi nói hung thủ này, ngày đầu chúng ta tới đã dọa chúng ta ngoài cửa sổ, là vì cái gì?”
Ninh Vô Tâm nhăn mày nửa ngày, lắc đầu, “Không biết.”
Nghiêm Vân Khải hơi trầm ngâm, “Ta nghĩ, hung thủ chính là muốn chúng ta thấy hắn.”
“Thế nào lại nói vậy?”
Nghiêm Vân Khải hồi lâu không nói lời nào.
Qua một lâu sau, hắn nói, “Niệm Chi, chúng ta qua hành lang nhìn xem một chút.”
===========================
Từ đường Lý gia vô cùng xa hoa, hoàn toàn do đá cẩm thạch kiến tạo nên, một khối vật liệu bằng gỗ cũng không có, ngay cả hành lang cũng như vậy.
Từ chỗ kiến trúc này, có thể nhìn ra Lý gia phô trương đến mức nào.
Ninh Vô Tâm mang theo một cái thang, kiểm tra xung quanh hành lang, phía trên xà nhà, dưới mặt đất, một chỗ cũng không buông tha.
Qua khoảng nửa canh giờ, y rốt cuộc kiểm tra xong.
Y hoài nghi nói, “Không có gì đặc biệt. Chỉ là có một chỗ xà nhà hình như có một chút vết đen kịt, giống như đã bị đốt qua. Trên mặt đất cũng có một ít mảnh vỡ màu đen, hình như là có cái gì bị đốt.”
Nghiêm Vân Khải nói, “Đạo sĩ gọi người đặt không ít chậu than ở các nơi trong sân, một ngày đốt tiền ba lần. Thời điểm có gió, tro bên trong chậu than sẽ bị thổi bay, thổi đến khắp nơi, đây cũng rất bình thường.”
Ninh Vô Tâm gật đầu, “Không sai, chỗ cuối cùng của hành lang, thông tới dưới góc tường sân hạ nhân có một chậu than.”
Nghiêm Vân Khải lơ đễnh gật đầu, “Cái này không sai.”
Đột nhiên, hắn nhăn mày, trong lòng kích động, “Ngươi lặp lại lần nữa? Nơi đó có chậu than?!”
Ninh Vô Tâm không hiểu, nhìn sắc mặt kích động của Nghiêm Vân Khải, vội vàng lặp lại lần nữa, “Chỗ cuối hành lang, thông tới dưới góc tường sân hạ nhân, có đặt một chậu than.”
Sắc mặt Nghiêm vân Khải phiếm hồng.
Hắn thong thả đi qua đi lại vài bước, qua một lúc lâu sau, trên mặt liền lộ ra sắc vui mừng.
Hóa ra… Hóa ra là như vậy!
Còn có biện pháp như thế!
Nói như vậy, nói như vậy… Nếu như mỗi người đều nói thật, chỉ có một người có khả năng gây nên!
Người kia… Nhất định là hung thủ!
Hắn vừa muốn nói, liền thấy Thiếu Ngôn thở hồng hộc chạy tới, thần tình hoảng loạn.
Y một bên chạy, một bên la lớn, “Vương… Vương gia! Không cần phá án! Thích phu nhân uống thuốc độc tự sát!”
Nghiêm Vân Khải cả kinh, còn có người chết!!
Hắn nhíu mày, “Xảy ra chuyện gì? Từ từ nói!”
Thiếu Ngôn ổn định tâm tình một chút, “Sáng nay,Thích phu nhân không có xuất hiện, Điền di nương đi nhìn nàng, lại phát hiện nàng và nha hoàn Hoàn Kim song song uống thuốc độc bỏ mình, còn để lại một phong thư.”
Trong lòng Nghiêm Vân Khải bắt đầu có loại dự cảm xấu.
“Nàng nói trong thư mình là hung thủ, đem tất cả mọi chuyện nói ra từ đầu. Ngươi xem đi.”
Mặt Nghiêm Vân Khải trầm xuống.
Thích phu nhân… Thích phu nhân tuyệt đối không phải là hung thủ!
Tên hung thủ này, thậm chí ngay cả sơn dương thế tội cũng đã an bài xong!