Lẽ ra, đất phong của phiên vương phải cách kinh thành rất xa.
Một là có thể trấn thủ biên cương, hai là điều bọn họ đi xa.
Nói cách khác, phiên vương có tâm phản loạn, thường trực tiếp bị đuổi khỏi kinh thành, muốn thu cũng không thu lại được.
Nói thí dụ như, Đông Nam vương.
Nói thí dụ như, Nhạn Bắc vương.
Đương nhiên, Hòa vương lại tương đối đặc thù.
Nghiêm Vân Khải mắt mù, không có quân đội, không có uy hϊếp với hoàng đế, sở dĩ, đất phong Hòa châu phủ của hắn ở cạnh kinh thành là bởi một năm ít nhất phải qua lại giữa hai nơi một hai lần, an ủi nỗi nhớ nhung của lão hoàng đế.
Mặc dù như thế, bốn chiếc xe bao gồm cả chiếc chở Nghiêm Vân Khải, Ninh Vô Tâm, Bao Từ, Thiêm Tuế, Thiêm Phúc, Lưu Nghị Chiêu cùng sáu hộ vệ phải đi tròn tám ngày, cuối cùng mới đến được kinh thành.
Những người đi theo Nghiêm Vân Khải đều là những người quen thuộc với kinh thành, giống như Ninh vô Tâm, đã đến đây vài chục lần, còn từng ở qua một vài nhà quan lại, đối với nơi này rất quen thuộc.
Trong đó, không quen nhất với kinh thành, chỉ sợ chính là bản thân Nghiêm Vân Khải.
Trước khi quyết định tới kinh thành, hắn đã suy tính rất lâu.
Hắn là Hoà vương gia, tới kinh thành, tất nhiên sẽ phải trình lên điệp tử (?), chờ hoàng đế tuyên triệu.
Vạn nhất hoàng đế thấy hắn rồi, vậy không phải là hắn sẽ bị lộ sao?
Thế nhưng, theo lời Bao Từ nói, hoàng đế hàng năm ít nhất cũng phải triệu kiến Nghiêm Vân Khải một lần.
Cho dù hiên tại không đến, tương lai cũng không thể tránh khỏi.
Hắn suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nghĩ là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi.
Đã như vậy, gặp chiêu thì tiếp chiêu, cho dù hoàng đế có hoài nghi mình không phải là Nghiêm Vân Khải chính gốc đi chăng nữa, hắn cũng chẳng tìm được chứng cớ gì.
Không có chứng cớ, tên hoàng đế có thể làm gì hắn? Gϊếŧ sao?
Nếu gϊếŧ hắn rồi, đệ đệ của hoàng đế chẳng phải là mãi mãi không thể trở về nữa?
Nghĩ tới đây, hắn cuối cùng mới quyết định, đến kinh thành thăm thú một phen.
Những người được lựa chọn để đi theo, ngoại trừ Bao Từ và Thiêm Tuế thường hay hầu hạ bên người, hắn chỉ mang theo sáu thị vệ cùng tiểu nhi tử Lưu Nghị Chiêu của Lưu thống lĩnh.
Sau cùng, trong xe ngựa còn một chỗ trống, mới chọn thêm một tiểu tư tên Thiêm Phúc đi theo.
Nhắc đến sáu tên hộ vệ và Lưu Nghị Chiêu, mấy người này chính là điều tự hào nhất của Ninh Vô tâm.
Y cực nhọc cay đắng huấn luyện bảy người này trong vòng ba tháng, cuối cùng cũng huấn luyện được bọn họ ra hình ra dáng.
Kỹ xảo điều tra thẩm vấn, chủ yếu là do Nghiêm Vân Khải truyền thụ.
Cái mà Ninh Vô Tâm truyền thụ chính là làm thế nào để bảo vệ hiện trường, kỹ xảo để thu thập được chứng cớ..
Bảy người này cũng từng được Nghiêm Vân Khải phân phó cho đi tham gia một ít vụ án nhỏ của Thạch Thanh Việt, có thể tính là có kinh nghiệm.
Nghiêm vân Khải yên lặng cảm thấy vui mừng, tình huống hiện tại, vậy mà cũng khá giống với tình hình của hắn hồi còn ở Chiêu quốc.
Có những người này, bản thân hắn có thể làm một ít chuyện có ích, không còn cảm giác bất lực bàng hoàng, nôn nóng nổi giận.
Mà tất cả những điều này, đều là bởi hắn hiện tại đã có Niệm Chi.
Hắn sờ sờ tóc người trong ngực, cũng sắp đến kinh thành rồi, người này vẫn ngủ rất sâu.
Nghiêm Vân Khải không nhịn được nghĩ, một người cao cao tại thượng như thế, bình thường lại hay có một ít thói quen nhỏ rất đáng yêu.
Nói ví dụ như, ngáy ngủ.
Một khi y ngủ say liền ngáy ngủ.
Ngáy cũng không vang, thế nhưng lại hay sâu một tiếng cạn một tiếng, khiến hắn không nhịn được cười.
Có lúc ban đêm, khi hắn tự hỏi vụ án không ngủ được, nghe tiếng ngáy nhẹ của người bên cạnh này liền cảm thấy, có một người như vậy ở cùng mình, thực sự là rất tốt.
Cho dù con đường mai sau có khó đi hơn chăng nữa, có một người như thế cùng hắn, hắn cũng cảm thấy không hề cô đơn, không hề khó khăn khó có thể chịu đựng.
“Vương gia, đến phủ Tướng quân rồi.” Nghiêm Vân Khải đang suy nghĩ thì bị thanh âm của Bao Từ bên ngoài cắt đứt.
Nghiêm Vân Khải nhẹ nhàng dựng Ninh Vô Tâm dậy, “Niệm Chi, đến rồi.”
Ninh Vô Tâm mở hai mắt nhập nhèm, “Ừm” một tiếng rồi lại ôm trở lại.
Ta còn chưa ngủ đủ a——
Ngươi xuống xe liền không ôm ta nữa, ta không muốn——-
Nghiêm Vân Khải bật cười trong lòng, nhẹ nhàng đẩy y dậy, “Thiếu Ngôn chỉ sợ là đang đợi ở bên ngoài, chúng ta mau chóng đi xuống thôi.”
Ninh Vô Tâm vẻ mặt đau khổ, lại dây dưa một trận mới lòng không cam, tình không nguyện xuống xe.
Sau khi nhảy xuống xe ngựa, liền thấy một tòa trạch vô cùng khí thế, trên bảng hiệu cửa chính viết hai chữ “Lý phủ” khí thế hào hùng.
Trước cửa có một người nam nhân trẻ tuổi khí chất nho nhã, rất có dáng vẻ thư sinh, thân hình có chút gầy yếu đang kính cẩn đứng.
Người đó vừa nhìn thấy Nghiêm Vân Khải xuống xe ngựa, lập tứ tiến lên nghênh đón, mắt không nhịn được lặng lẽ liếc sang người có dung mạo vô song bên cạnh, khí chất u lãnh, lại thoạt nhìn đang có chút khó chịu.
“Vương gia đường xa đến đây, thực sự khiến Thiếu Ngôn vô cùng vui mừng.” Nam tử đỡ lấy Nghiêm Vân Khải, chậm rãi đi về phía cửa lớn, “Vương gia cẩn thận bậc thang.”
Nghiêm Vân Khải mỉm cười, “Đã lâu không gặp, tự nhiên cũng phải gặp mặt một lần.”
Cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua ngươi.
Nếu không phải vì cha ngươi, hai người cũng sẽ không gặp.
Thiếu Ngôn đáp, “Mục đích vương gia tới, Thiếu Ngôn cũng chưa nói rõ với người nhà.”
Nghiêm Vân Khải khoát khoát tay, “Ngươi đã nói trong thơ. Lần này ta đến đây, chủ yếu là để điều tra, không thích hợp thông báo nhiều. Ngươi cứ nói với người nhà rằng, lần này ta tới kinh thành là bởi tưởng niệm hoàng thượng, đặc biệt tới gặp ngài. Ngươi nghe ta muốn tới, liền kiên quyết muốn ta tới nơi này ở vài ngày để ôn chuyện.”
Thiếu Ngôn vội vàng đáp lời, “Thiếu Ngôn thực sự cả gan, đa tạ vương gia nhớ tới khổ trung của ta.”
Hai người một bên vừa nói, một bên đã đi qua cửa chính, cách đó không xa lại truyền tới thanh âm có chút nóng nảy, “Hòa vương tới hàn xá, hạ quan không có tiếp đón từ xa, thất kính thất kính.”
Ninh Vô Tâm nhìn lại, bên trong đã thấy một đám người đi đến.
Dẫn đầu là một vị trung niêm chính trực, sắc mặt hồng nhuận, khí vũ hiên ngang, phong thái có thừa, câu “Không tiếp đón từ xa” chính là từ người này nói ra, chắc hẳn chính là Lý Phụng Tiên.
Theo sát phía sau là hai người, niên kỷ đều chừng hai mươi tuổi.
Một người mặt không biểu tình, bình tĩnh không sợ hãi, hai hàng lông mày dài đến tóc mai, anh tuấn cao ngất. Ninh Vô Tâm đoán, người này chắc hẳn là con thứ hai của Lý Phụng Tiên, hiện đang nhậm chức trong quân đội- Lý Mặc Ngôn.
Người còn lại mặt mang ý cười, đôi mắt phượng hẹp dài, đang cầm một thanh quạt, mặc bạch y. Ninh Vô Tâm bĩu môi, người này nhất định là con thứ ba của Lý Phụng Tiên, con vợ kế Lý Thận Ngôn.
Phía sau theo một đám gia tướng cùng thanh khách, không thể nhìn được từng người một.
Nghiêm Vân Khải cười vang nói, “Bản vương không mời mà tới, đã quấy rầy cả nhà tướng quân rồi, thực sự là xấu hổ. Ta cùng với Thiếu Ngôn nhiều năm không gặp, vô cùng tưởng niệm, đặc biệt tới ôn chuyện, mong rằng tướng quân không phiền lòng.”
Lý Phụng Tiên vội vàng nói vương gia giá lâm, thật là vẻ vang cho kẻ hèn này vân vân.
Hai người thổi phồng khách sáo với nhau qua qua lại lại.
Ninh Vô Tâm chán muốn chết, liền quan sát ba người con của Lý Phụng Tiên.
Dựa vào trong tư liệu, trưởng tử Lý Thiếu Ngôn theo văn, hiện là thiếu phó của Thái tử còn nhỏ, thái độ làm người hào hoa phong nhã, là một tên mọt sách chính hiệu.
Con thứ hai Lý Mặc Ngôn theo võ, thái độ làm người lạnh lùng, tích chữ như vàng, là người được phụ thân hắn thưởng thức nhất trong ba người con, sâu không lường được.
Con vợ kế Lý Thận Ngôn theo kinh thương, sinh ý làm rất lớn, người có tiền nhất chính là gã.
Mặc Ngôn lãnh đạm liếc Ninh Vô Tâm, lại đưa ánh mắt dời đến trên người Nghiêm Vân Khải.
Ninh Vô Tâm nhìn Lý Thận Ngôn lần nữa, quả nhiên như lời đồn, trong ba người huynh đệ gã lớn lên đẹp mắt nhất, tin tức bất chính cũng càng nhiều.
Chuyện gần đây nhất là gã xô xát với người khác vì một hoa khôi thanh lâu.
Lý Thận Ngôn cũng đã sớm chú ý y, cười nhìn lại, trong mắt lộ ra sự thưởng thức và… dâʍ ɭσạи không chút che giấu.
Sau đó, gã cầm chuôi ngọc quạt “phần phật” mở ra, bên trong hiện ra bốn chữ “Phong hoa tuyệt đại.”
Gã phe phẩy quạt, một đầu tóc dài bay lượn trong gió.
Ninh Vô Tâm nhìn gã, giống như đang nhìn một con khỉ.
Mà con khỉ này, hiện tại đang trong mùa đông lạnh buốt chải lông, còn tự cho là đẹp mắt.
Mấy người hàn huyên xong, Lý Phụng Tiên vội vàng gọi người thu xếp tốt phòng ở, để Nghiêm Vân Khải nghỉ ngơi, buối tối sẽ mở tiệc chiêu đãi vương gia, thay hắn đón gió.
==================================================================
Yến hội buổi tối linh đình, khách và chủ đều vui mừng, không cần nhắc lại nữa.
Thiếu Ngôn trước sau vẫn kính cẩn lễ độ, Mặc Ngôn lạnh lùng, chỉ có Thận Ngôn khôn khéo, còn không ngừng mời rượu Ninh Vô Tâm.
Trong bữa tiệc, gã còn kéo Ninh Vô Tâm sang một bên, thủ thỉ bên tai y vài câu.
Ninh Vô Tâm còn chưa cảm thấy gì, Nghiêm Vân Khải đã có chút khó chịu.
Lần đầu tiên gặp mặt, cũng không phải rất thân quen, vì sao lại cần qua một bên nói chuyên?
Sau bữa tiệc, Ninh Vô Tâm đỡ Nghiêm Vân Khải chậm rãi đi về phòng hắn, trong lòng lo lắng đêm nay làm thế nào cọ ngủ trong phòng hắn.
Nghiêm Vân Khải trở lại phòng mình, trong ngực rất không thoải mái, lại không nói được nên lời, chầm chậm cởϊ áσ khoác, nhất thời không nói gì.
Ninh Vô Tâm sửa sang lại quần áo của Nghiêm Vân Khải, cũng không nói gì.
Một lát sau, Nghiêm ân Khải nói, “Ngày mai là sinh nhật của Lý tướng quân, nhất định sẽ bận rộn.”
Ninh Vô Tâm “Ừm.” một tiếng.
Nghêm Vân Khải rót một chén nước nóng, uống vài hớp, khô cằn nói, “Sáng sớm ngày mai phải đi hỏi một chút những người thấy nữ quỷ, nhìn xem rốt cuộc là có tình huống gì.”
Ninh Vô Tâm lại “Ừm” một tiếng nữa.
Ngây người môt lát, Nghiêm Vân Khải rốt cuộc nói, “Sắc trời không còn sớm, Niệm Chi mau đi ngủ sớm một chút đi.”
Ninh Vô Tâm lại “Ừm.” một tiếng, trong lòng rất thất vọng.
Vương gia đuổi y đi, xem ra đêm nay không thể cọ ngủ, ngày hôm nay… Không phải ngày may mắn của y.
Khi y sắp đi ra ngoài, lại nghe Nghiêm Vân Khải nói, “Niệm Chi sợ lạnh, đêm nay… có muốn ngủ lại nơi này?”
Tâm trạng Ninh Vô Tâm lập tức lên lên xuống xuống, hôm nay đúng là ngày hoàng đạo aaaaaaa~!
Y chịu đựng kích động muốn hô lớn, “Ta muốn! Ta muốn!”, cực lực bình phục tâm tình đang kích động.
Qua một lát, Nghiêm Vân Khải nghe thấy thanh âm thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Vương gia đã mời, Niệm Chi không thể từ chối, đêm nay chấp nhận ở lại đây vậy.”
Nghiêm Vân Khải nhịn không được mỉm cười trong lòng.
Hai người mau chóng cởϊ qυầи áo nằm trên giường.
Một tháng không ngủ cùng một chỗ, Nghiêm Vân Khải bỗng có chút xấu hổ, không biết nên đặt cánh tay mình ở đâu.
Lúc trên xe ngựa, y phục của hai người đều tầng tầng lớp lớp, cho dù có ôm cùng một chỗ, cũng hoàn toàn không có cảm giác gì.
Hiện tại hai người ở trong chăn, đều chỉ mặc một cái tiết y, Nghiêm Vân Khải nhớ tới lần lén hôn người này, đột nhiên cảm thấy có chút nhạy cảm, hô hấp có chút dồn dập.
Ninh Vô Tâm nắm lấy cổ áo tiết y của hắn, cảm thấy có chút đầu váng mắt hoa, không nhịn được cọ cọ trong ngực hắn, thẳng đến lúc khiến hắn có “phản ứng”.
Loại sung sướиɠ cấm kỵ này, giống như cảm giác yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, khiến thân thể hai người nhanh chóng nóng lên.
Ninh Vô Tâm thấy có chút không thở nổi nữa.
Đêm nay, vương gia hình như không có ngăn y lại nữa.
Lẽ nào, trông ngóng lâu như vậy, rốt cuộc hôm nay y sẽ được thỏa lòng sao?
Đêm… đêm nay… chính là đêm đầu tiên của y?
Ninh Vô Tâm muốn ngất.
Chuyên tốt đẹp luôn luôn đột nhiên như vậy, khiến y một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có!
Y nhẹ tay nhẹ chân kéo tiết y Nghiêm Vân Khải, ngẩng đầu, nhẹ nhàng liếʍ cắn cổ hắn.
Không…. Không có đem mình đẩy ra!
Vương gia, ngươi có phải đã nghĩ thông suốt rồi hay không, cho rằng hưởng thụ một chút nhân sinh cũng không có gì không tốt?
Phía dưới hai người đều hơi ngẩng đầu, đang ma sát lẫn nhau.
Nghiêm Vân Khải nghĩ tình huống hiện tại có chút mất kiểm soát, mùi hương người bên cạnh giống như xuân dược, kí©h thí©ɧ thần kinh của hắn.
Hắn kéo hông người nằm bên, thân thể hai người càng dán sát vào cùng một chỗ.
Cả người Ninh Vô Tâm vô lực, mềm mại ngã vào trong lòng hắn, vui sướиɠ cứ cuồn cuộn không ngừng, liên miên không dứt, y cảm giác năng lực chịu đựng của trái tim mình quá nhỏ rồi.
Đột nhiên, y chớp mắt một cái.
Lúc này, hẳn là ra vẻ rụt rè thì tốt hơn.
Mấy tiểu thụ trong sách đều hô “Không muốn không muốn”, sau đó bị “làm” mạnh hơn.
Y cẩn thận nghĩ lại một chút, trong lòng hoảng sợ.
Mỗi một bản, mỗi một bản, mỗi một bản, mỗi một bản… đều như vậy.
Mình không phải cũng nên…..
Còn đang do dư xem có nên cự tuyệt một phen hay không, y đã bị xoay người đặt ở dưới thân.
Áp—— ở—— dưới——– thân——–
Ở——- dưới——— thân——–
Dưới——– thân——
Dưới——–
Áp! Ở! Dưới! Thân!
Chuyện tốt đẹp nhất trên thế giới, tất cả đều tập trung vào ngày hôm nay sao?
Sau này lúc Ninh Vô Tâm thanh tỉnh, vì kỷ niệm tâm tình lúc này đã viết một bài thơ:
‘Hai mươi bốn năm đợi
Hai mươi bốn năm nhẫn nại
Hai mươi bốn năm suy nghĩ
Hai mươi bốn năm hướng tới
Trong bóng tối, ta nhìn mặt ngươi, tựa như thấy được ánh sáng.
Lúc choáng váng, ta đỡ ngực ngươi, tựa như chạm đến dịu dàng.
Trong ngượng ngùng, ta cọ chân của ngươi, đó là thứ cứng rắn trong truyền thuyết.’
Nghiêm Vân Khải vuốt mặt người dưới thân, “Niệm Chi, ta…”
Ninh Vô Tâm ngượng ngùng quay mặt sang một bên, bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt dừng lại vào hình ảnh trước cửa sổ.
Nghiêm Vân Khải khàn giọng nói nhỏ, “Niệm Chi, làm sao vậy?”
Thanh âm Ninh Vô tâm ngoài ý muốn rất bình tĩnh, “Ngoài cửa sổ phòng chúng t, có người.”
Một bóng người, đang đứng ngoài cửa sổ, vẫn không đi.
Sắc mặt Nghiêm Vân Khải mau chóng trở nên nghiêm túc, thân thể nhanh chóng hạ nhiệt độ.
Rốt cuộc là người nào, nửa đêm đứng ngoài cửa sổ phòng hắn?
Hắn lập tức đánh giá tình huống hiện tại một chút.
Bản thân hắn mù mắt, giá trị vũ lực hiện tại là không.
Thị vệ đang ở phòng khác, người bên ngoài lại không rõ mục đích, một khi kêu lên, sẽ đánh rắn động cỏ, chó cùng rứt giậu.
Niệm Chi còn đang ở nơi này… Không thể khiến y chịu mạo hiểm.
Còn đang suy tư xem có đối sách nào không, người trong ngực đã giãy khỏi người hắn, muốn nhảy xuống giường.
Nghiêm Vân Khải ngây người trong nháy mắt, sắc mặt đen thui, lập tức ôm chặt lấy Ninh Vô Tâm.
Ngu ngốc này, nguy hiểm!
Nóng ruột, đột nhiên Nghiêm Vân Khải thầm nghĩ đến một kế sách.
Hắn thanh thanh hầu, đem thanh âm phóng đại, “Niệm Chi, trong phòng có chút oi bức, ngươi giúp ta mở cửa sổ ra một chút.”
Suy nghĩ Ninh Vô Tâm suy chuyển, biết Nghiêm Vân Khải dọa người nọ chạy, vội vàng nói, “Được.”
Y rón rén xuống giường, quả nhiên thấy người bên cửa sổ bắt đầu di chuyển.
Ninh Vô Tâm bước nhanh tới bên cửa sổ, mở cửa sổ “phần phật” một tiếng, nhìn qua hướng bóng người di động.
Y ngớ ra một chút, chân mày nhíu chặt, đóng cửa sổ lại.
Ninh Vô Tâm như có điều suy nghĩ chậm rãi trở lại giường, ngồi xuống.
Nghiêm Vân Khải nhẹ giọng nói, “Niệm chi nhìn thấy gì?”
Ninh Vô Tâm bình tĩnh nói, “Thấy một nữ quỷ áo trắng bay đi, thoạt nhìn dưới ánh trăng, giống như không có chân.”