“Bỏ đi! Em xem như đã nhìn thấu Lâm Trác Úy này rồi.”
Lý Cảnh Điềm chắp tay trước ngực với vẻ mặt khinh thường.
Lý Vân Tịch liếc nhìn cô ta với vẻ mặt khó hiểu.
“Em có nói sai sao? Cái tên đó đầu cơ trục lợi, kết quả không thể ôm người
đẹp. Bây giờ nhìn thấy có rất nhiều Trung y đến, anh ta sợ mình kém cỏi không
bằng người nên chắc chắn sẽ không đến.”
Một câu nói của Lý Cảnh Điềm khiến cho trong lòng Lý Vân Tịch cảm thấy khó
chịu.
Nhưng tiếp theo sau đó...
Cô ta lại rắc tiếp tục muối lên vết thương của chị mình: “Nhưng mà cũng phải
nói lại, đây đều là những người lớn tuổi đáng tin cậy, có trách nhiệm hơn.
Những lão già này chữa khỏi cho chị, chị... Chị... Chị phải gả thật đó!”
“Không gả thì có thể làm gì được? Việc này làm phô trương ra như vậy! Mặt
mũi của nhà họ Lý lẽ nào không cần nữa sao?” Lý Vân Tịch thở dài.
“Đây...”
“Trời ơi! Tại sao chị lại mắc phải căn bệnh này chứ.” Lý Cảnh Điềm cũng bất
lực, cảm thấy số mạng của chị cô ta thật khổ.
...
“Dì! Dì!”
Ở bên đây, Trương Luân đã kéo Trương Mẫn một cách quyết liệt, hết sức
khuyên: “Hôn nhân quan trọng, sao có thể xem như trò đùa? Dì như vậy là
đang định quyết định hạnh phúc cả đời của Vân Tịch đó!”
Trương Mẫn đứng ở đó, thở dài một tiếng: “Dì có cách gì đây? Hạnh phúc có
quan trọng hơn sinh mạng không? Nếu cháu chữa khỏi bệnh được cho Vân
Tịch thì cháu cũng có thể lấy nó!”
“Điều này...”
“Được rồi, còn có rất nhiều người cần chào hỏi, dì không nói với cháu nữa.”
Nói xong, Trương Mẫn liền đi chào hỏi.
Trương Luân tức đến nghiến răng nghiến lợi, móc điện thoại ra lập tức gọi cho
tất cả những người mà bản thân quen biết.
Để bọn họ tìm bác sĩ đến thay anh ta ra trận, đến khi đó nhất định chữa khỏi
cho Lý Vân Tịch.
“Được rồi! Thời gian không còn nhiều nữa.”
Lý Hữu Phú xem điện thoại liền đi lên sân khấu, cầm micro và bắt đầu nói: “Các
vị! Thời gian gấp gáp, những người hôm qua đều không được, hôm nay tôi hy
vọng các vị bác sĩ sẽ cố gắng hết sức. Vẫn là câu nói đó, ai có thể chữa khỏi
bệnh cho con gái tôi, Lý Hữu Phú tôi nói được làm được, bất luận địa vị cao
thấp đều có thể trở thành rể hiền của Lý Hữu Phú tôi, còn có năm trăm vạn của
hồi môn!”
Vừa nói dứt lời, giới truyền thông ở phía dưới đã chụp hình tới tập.
Rất nhiều bác sĩ, toàn bộ đều nháo nhào lên.
Lượt đầu tiên bắt đầu!
Giống như là cuộc thi biện luận.
Trước tình trạng của Lý Vân Tịch, bọn họ đưa ra phương án trị liệu là châm
cứu.
Sau khi đưa ra phương án trị liệu, mọi người đều phản bác lẫn nhau, chỗ này
không được, chỗ kia có vấn đề.
Cuối cùng sau khi phản bác đối phương đến á khẩu, bản thân phải cút đi!
Người thành công với phương án của mình sẽ bắt đầu được lên cấp.
Tiếp theo đó, phải kiểm tra và bắt mạch cho Lý Vân Tịch.
Lại hỏi đây là bệnh gì?
Mỗi người nói một bệnh khác nhau!
Chỉ có những người am hiểu gần với chất độc mới có thể ở lại.
Cuối cùng...
Tổng cộng có ba người được lên cấp.
Ba người này là ba trong số những người xuất sắc.
Một người là lão Trung y, một người là Hàn y, còn lại là một...
Khiến cho người khác dở khóc dở cười, là một người nữ!
Ai?
Là cháu gái của Trần Biển Thước, Trần Nhược Liễu.
Con bé này thích đi mọi nơi để khoe khoang kỹ thuật Trung y của bản thân,
thích xuất đầu lộ diện.
Trong trường hợp thế này thì sao cô ấy có thể bỏ qua được chứ?
Làm cho người khác buồn cười, một người con gái như cô đến đây để góp vui?
Cô cũng muốn lấy vợ?
Người ta nói rồi, không cần một phân tiền!
Cô chỉ muốn chính danh cho ông nội Trần Biển Thước của cô, ông ấy mới là
Trung y giỏi nhất!
Nghe đến đây, mọi người đều bật cười.
Nhưng nhà họ Lý hết sức vui mừng!
Tốt nhất là Trần Nhược Liễu này chữa khỏi cho con gái, như vậy thì không cần
cho năm trăm vạn, Lý Vân Tịch cũng không cần phải gả đi.