Chương 47

"Phương thuốc? Phương thuốc gì cơ?" Từ Xuân Bảo tràn đầy hứng thú, hai mắt mở to nhìn chằm chằm Lâm Trác Úy.

Lâm Trác Úy mỉm cười, thong dong cầm đũa lên gắp một miếng thịt xào tiêu cho vào miệng.

"Ôi chao, người anh em à, cậu đừng có thừa nước đυ.c thả câu như thế! Nhanh nói đi, rốt cuộc là phương thuốc gì vậy?" "Điều trị nhồi máu não!" "Hả..." Nhập từ khóa tìm kiếm... Từ Xuân Bảo nghẹn họng, vốn dĩ đôi mắt còn vì say khướt mà lờ mờ, sau khi nghe xong lời này thì cả người dường như đều tỉnh rượu hơn một nửa.

"Chú em Lâm Trác Úy à, cậu đừng nói đùa nữa! Cậu thật sự có thuốc điều trị nhồi máu não à?" Phải biết rằng trên thị trường hiện nay, vốn dĩ không hề có thuốc đặc trị cho căn bệnh này, toàn bộ đều là thuốc kéo dài mạng sống.

Nếu như thật sự có thuốc chữa được bệnh nhồi máu não, vậy thì quả thực là giàu to rồi đúng không?

“Thật đó! Tôi thật sự có, chúng ta có thể chế tạo ra loại thuốc này, mở một nhà máy dược.

Anh thấy thế nào?" Lâm Trác Úy quay đầu lại nhìn thẳng Từ Xuân Bảo.

Anh vừa nói dứt lời thì ngay tức khắc, Từ Xuân Bảo đã hoàn toàn tỉnh rượu, đứng thẳng ngay tại chỗ.

Bởi vì từ những lời Lâm Trác Úy nói, ông ta đã nhận ra được một cơ hội kinh doanh vô cùng tuyệt vời! Con đường này hoàn toàn có thể phát tài làm giàu đấy.

Nếu như thật sự có thể giàu to, hơn nữa còn là làm giàu một cách trong sạch rõ ràng, thiên tài cũng bằng lòng trải qua những ngày tháng mạo hiểm này.



Sắc mặt Từ Xuân Bảo y hệt như biểu đồ thời tiết, cứ liên tục thay đổi không ngừng, khi nhìn về phía Lâm Trác Uy vẫn mang theo vẻ lưỡng lự không chắc chắn.

Rất lâu sau... "Người anh em, cậu muốn hợp tác thế nào?" "Tôi đưa ra phương thuốc, anh chi tiền vốn! Chúng ta chia lợi nhuận làm đôi, như thế nào?" Sau khi Lâm Trác Úy nói xong lời này, Từ Xuân Bảo liền cắn chặt răng rồi vỗ bàn đáp:

"Được! Nếu người anh em đã xem trọng Từ Xuân Bảo tôi như thế, tôi làm sao có thể mặt dạn mày dày mà đòi cậu năm mươi phần trăm cổ phần được chứ.

Chúng ta chia ba bảy là được!" "Chuyện này..." Lâm Trác Huy sững sờ, anh quả thật không ngờ rằng Từ Xuân Bảo lại hào phóng như vậy.

Từ Xuân Bảo cũng không phải heo! Trước đó ông ta còn thiếu Lâm Trác Úy một nhân tình còn chưa trả lại, bây giờ cậu ta lại còn mang tới một phần lễ vật lớn như thế.

Ông ta sao có thể không biết xấu hổ mà nhận lấy chứ? Nếu như phương thuốc này là thật thì sẽ có rất nhiều người bằng lòng hợp tác đầu tư, không thiếu được ông ta.

Nếu như phương thuốc này xảy ra vấn đề, Lâm Trác Úy chiếm bảy mươi phần trăm cổ phần, cậu ta đương nhiên sẽ là đại biểu pháp nhân của nhà máy dược, toàn bộ trách nhiệm đều thuộc về cậu ta.

Từ Xuân Bảo tính toán như vậy quả thực không tệ! Lâm Trác Úy đương nhiên cũng không vạch trần, năng lực càng lớn thì trách nhiệm cũng sẽ càng lớn hơn.

Hai người nhanh chóng ăn nhịp với nhau, chuyện này cứ như thế được xác định.

Sau khi ăn uống no nê, ông ta liền sai người lái xe đưa Lâm Trác Úy trở về.

Sáng sớm ngày hôm sau, ông ta lại sai người đến đón Lâm Trác Úy đến bệnh viện để chữa bệnh cho mẹ mình.



Lâm Trác Úy vui vẻ nhận lời.

Sau khi đến bệnh viện châm cứu cho bà cụ xong, anh liền kê ra một phương thuốc.

Dặn dò bà ấy nhất định phải ăn uống thanh đạm, ăn ít đồ cay và đồ mặn.

Sắc mặt bà cụ hồng nhuận, khi nhìn Lâm Trác Úy cũng đầy tươi cười, càng nhìn chàng trai này càng thấy thuận mắt.

Đặc biệt là Lâm Trác Úy có ơn cứu mạng với bà ấy, bây giờ lại còn là thần tài tới tặng tiền cho gia đình bà, đưa con trai bà bước lên con đường chính đạo.

Có thể nói... Có ơn đối với bà, có ơn đối với con trai bà, có ơn đối với cả gia đình bà.

Bà cụ cười tít mắt kéo tay Lâm Trác Úy, vừa lên tiếng liền hỏi Lâm Trác Úy bao nhiêu tuổi rồi? Đã kiếm vợ hay chưa? Lâm Trác Úy dở khóc dở cười trả lời từng vấn đề một.

Không biết đây là ý nghĩ của bà cụ Từ, hay là do Từ Xuân Bảo gợi ý, bà ấy vậy mà lại nói một câu:

"Lâm Trác Úy à, tôi càng nhìn cậu thì càng thấy vô cùng thích cậu!" "Cảm ơn bà!" Lâm Trác Úy tươi cười đáp lại.

"Thế này đi... Tôi muốn nhận cậu làm con nuôi, cậu thấy thế nào?" Bà cụ quanh co một hồi, cuối cùng rốt cuộc cũng đã nói ra lời này.