Chương 41

"Nếu nói như vậy... toàn bộ đều dựa vào Lâm Trác Úy rồi?" Từ Xuân Bảo nhìn A Bưu, anh ta gật gật đầu.

Người này trái lại cũng thành thật, không tranh giành công lao.

Đương nhiên... quan trọng hơn chính là sau đó còn có một chuyện cần sắp xếp.

Bà lão nhìn Từ Xuân Bảo rồi thở dài một tiếng:

"Chàng trai Lâm Trác Úy này, cậu ta quả thật có ân cứu mạng đối với mẹ của con.

Xuân Bảo, con phải cảm tạ người ta thật tốt.”

"Vâng, thưa mẹ! Đến lúc đó con nhất định sẽ đi tìm cậu ta.”

Nhập từ khóa tìm kiếm... Nói đến đây, Từ Xuân Bảo bố trí vài người chăm sóc mẹ mình, gọi A Bưu tới, hai người cùng đi tìm bác sĩ chủ trị để hỏi thăm về tình hình của bà lão.

Bác sĩ chủ trị cầm lấy tấm phim chụp X-quang, đặt trước mặt Từ Xuân Bảo rồi giải thích kỹ lưỡng cho ông ta.

"Tình trạng của bà cụ không tốt lắm, trái tim bị phình ra, đã nguy hiểm đến tính mạng.

Bây giờ, điều chúng tôi có thể làm chính là nghĩ cách để bà ấy được phẫu thuật! Tiến hành phẫu thuật bắc cầu động mạch vành.”

Nghe thấy bác sĩ nói như vậy, mí mắt của Từ Xuân Bảo liền co giật, phẫu thuật bắc cầu động mạch vành? Như vậy chẳng phải là muốn mổ bụng ra, lại còn động chạm đến trái tim?

“Mẹ tôi đã đến tuổi này rồi, bà ấy có thể chịu đựng được phẫu thuật như vậy sao?" Từ Xuân Bảo hỏi thẳng.

"Đây cũng chính là việc mà tôi muốn thông báo với người nhà bệnh nhân, xác suất thành công chỉ có năm mươi phần trăm mà thôi!" Bác sĩ vừa nói dứt lời, Từ Xuân Bảo liền giận dữ.



Điều này cũng có nghĩa là chỉ có một nửa cơ hội, một nửa còn lại chính là tử vong.

Bộp! Ông ta tức giận đập mạnh tay xuống mặt bàn rồi hét lên một câu:

"Lang băm! Bệnh viện này của các người là nơi tồi tệ gì? Không được! Tôi đưa sẽ đưa bà đến Thượng Đô chữa trị.”

Nói xong, Từ Xuân Bảo nổi giận đùng đùng bước ra ngoài.

A Bưu vẫn luôn đi theo phía sau, nhỏ giọng nhắc nhở một câu:

"Ông Bảo, ở đây có điều kiện chữa bệnh tốt nhất trong thành phố này! Nếu chúng ta đến Thượng Đô rồi thì chỉ sợ kết quả cũng sẽ giống như vậy.”

"Ý của cậu là gì?" Từ Xuân Bảo hung tợn nhìn anh ta.

"Ông Bảo! Thật ra thần y Lâm cũng đã đoán trước được tình hình này rồi.”

"Ồ? Lời này là thế nào?" Ngay sau đó, A Bưu lập tức nói ra chuyện hai người Lâm Trác Úy và Trần Nhược Liễu đưa ra phán đoán bệnh trạng của bà lão không giống nhau.

Hơn nữa, trong lúc đó Lâm Trác Úy cũng đã từng nói, Tây y chỉ có thể tiến hành phẫu thuật bắc cầu động mạch vành, nhưng chưa hẳn đã thích hợp.

"Ý của cậu là... Lâm Trác Úy có cách?" "Chúng ta hoàn toàn có thể thử xem sao, suy cho cùng Trung y cũng rất thần kỳ! Thận trọng điều trị dù sao cũng sẽ tốt hơn việc mạo hiểm tiến hành phẫu thuật.”

A Bưu không trực tiếp nói rõ ra.

Bà lão đã từng ấy tuổi rồi, còn có thể chống đỡ được bao lâu? Thay vì mạo hiểm, không bằng cứ thận trọng điều trị, có thể sống thêm được ngày nào thì hay ngày đó.



Từ Xuân Bảo không phải đồ ngốc! Ông ta cũng hiểu rất rõ tình hình phải đối mặt ngay lúc này.

Từ Xuân Bảo gật đầu rồi hít sâu một hơi:

"Sắp xếp một chút! Tôi muốn gặp thần y Lâm.

Đúng rồi! Chuẩn bị một phần quà cho tôi.”

"Vâng!" A Bưu lên tiếng đáp lời, ngay lập tức rời đi chuẩn bị.

Mà bên này... Lâm Trác Úy vừa mới quay lại nơi bày quầy hàng, thu dọn một chút rồi chuẩn bị quay về.

Không ngờ rằng có một chiếc Maybach dừng lại trước cửa.

Chiếc xe lại còn hướng về phía Lâm Trác Úy liều mạng nhấn còi.

Lâm Trác Úy quay đầu lại nhìn người trên xe rồi không quan tâm nữa, thu dọn xong đồ đạc rồi quay người bước đi.

Người trên xe lúc này cũng hết sức sốt ruột, nhanh chóng mở cửa ra, một người đàn ông trung niên bước xuống.

"Thần y Lâm! Thần y Lâm! Hàn độc trong cơ thể Vân Tịch lại phát tác rồi, hôm nay nó nói rằng lại bắt đầu cảm thấy lạnh.

Cậu giúp đỡ tôi, cứu con gái tôi có được không?" Người tới chính là Lý Hữu Phú! Vốn dĩ căn bệnh của Lý Vân Tịch cũng không phát tác nhanh như thế.

Thế nhưng ngày hôm nay tiết trời có vẻ âm u, chỉ sợ là sắp mưa rồi.

"Xin lỗi! Tôi không cứu!" Lâm Trác Úy dứt khoát đáp lại một câu rồi xoay người đi thẳng.