Nói đến Chu Hậu Thông thì Trần Nhược Liễu không rõ lắm, nhưng nói đến Gia Tĩnh Đế thì cô liền biết.
Đó là vị hoàng đế thứ mười một của triều nhà Minh.
"Vậy cô có biết, ông ấy vì sao xém chút bị cung nữ ép chết không?" Lâm Trác Úy hỏi lại một câu.
"Cái này..."
Trần Nhược Liễu không trả lời.
Trần Biển Thước bên cạnh đau đầu với đứa cháu gái của mình, chỉ có thể kiên nhẫn giải thích: "Gia Tĩnh Đế mê tín, đắm chìm trong thuật trường sinh. Không biết do tên lang băm nào đã nói với ngài ấy, máu kinh nguyệt có có thể dùng làm thuốc kéo dài tuổi thọ, trường sinh bất lão. Cho nên, ông ấy đã lựa chọn một số lượng lớn các cung nữ xinh đẹp chưa lấy chồng, rồi luôn cung cấp cho các cô gái đó đủ loại dược vật. Trong thời gian hành kinh, các cô gái chỉ có thể dùng sương sớm buổi sáng, ban đêm dùng nước nhân sâm, dược vật thúc giục kinh nguyệt. Các cô gái đó
Bị tra tấn đến đau khổ không chịu nổi, cuối cùng dẫn đến căm phẫn. Các cung nữ đó có khổ không thể nói, họ liên hợp lại, thừa dịp Gia Tĩnh Đế ngủ say, định bóp chết ông ấy."
"..."
Trần Nhược Liễu rùng mình, ghê tởm lè lưỡi: "Cái này quá biếи ŧɦái!"
"Haiz, không còn cách nào! Nhiều thứ trên cơ thể những người này cũng là một loại thuốc đông y. Chỉ vì để thỏa mãn tư dục cá nhân, những người này còn là những người quyền thế, đã làm ra rất nhiều chuyện hoang đường."
Trần Biển Thước nới đến đây thì nhìn sang Lâm Trác Úy hỏi: "Lâm Trác Úy này, cậu xác định thầy của Trương Linh Hạ kia chính là loại cặn bã này sao?"
Lâm Trác Úy gật đầu, đáp: "Phân tích theo tình tiết, tôi cho rằng đây là thật. Đầu tiên, một người vô duyên vô cớ đi giúp một cô gái hủy hôn. Sau khi bị tôi vạch trần thì anh ta liền tới tìm tôi khiêu chiến. Thứ hai, hôm nay Trương Linh Hạ tới tìm tôi, nói thầy của cô ấy vẫn luôn cho cô ấy dùng đủ các loại thuốc kỳ lạ."
"Vì sao?"
Trần Nhược Liễu đơn thuần đến ngu ngốc.
"Ngu ngốc! Cô ấy muốn giả bệnh để không kết hôn, chính là gái chưa chồng đấy. Nếu như đã bị vạch trần vậy chẳng phải thất bại sao? Thuốc này sẽ bị phế đi." Lâm Trác Úy tức giận đáp lại một câu.
"Ồ! Tôi hiểu rồi."
Trần Nhược Liễu bừng tỉnh hiểu ra.
"Bây giờ chúng ta phải làm sao?"
"Có nên báo cảnh sát không?"
Câu nói của Cổ Thế Diểu, Lâm Trác Úy và Trần Biển Thước cùng gật đầu.
Ngay sau đó bọn họ chạy đi báo cảnh sát, khi nghe vậy thì cảnh sát rất xem trọng.
Bởi vì trong số những người này, có một người là Cổ Thế Diểu của Hiệp hội Trung y, và một người là Trần Biển Thước danh tiếng lẫy lừng.
Hai người này tới báo án, bọn họ đương nhiên phải nghiêm túc xử lý.
Sự mê tín lạc hậu thật sự là hại chết người.
Cách đây không lâu, ở Dự Châu từng có một tin tức như vậy, là chuyện có thật!
Có một cặp vợ chồng họ La, có một cô con gái bệnh tâm thần.
Bọn họ tin vào các phương thuốc cổ truyền trong dân gian, nói rằng dùng canh đầu người làm thuốc dẫn, có thể trị khỏi bệnh tâm thần.
Vì thế, bọn họ tìm kiếm mục tiêu, tìm được một cụ già bảy mươi sáu tuổi.
Thừa dịp người đó uống rượu say, bọn họ bám đuôi theo đến một con ngõ vắng vẻ rồi dùng gạch đánh ngất ông cụ này, sau đó cắt đầu ông cụ đi.
Sau khi trở về liền nấu "canh đầu người" cho đứa con gái mắc "bệnh điên" bảy năm ăn, nghĩ vậy là sẽ chữa được bệnh cho cô bé.
Ai nào ngờ...
Bệnh không khỏi, sang ngày bảy cùng trong tháng đó, cả hai vợ chồng bị bắt.
Vụ chặt đầu kinh hoàng đó đã được tuyên cáo hai ngày sau đó.
...
Sự việc của Trương Linh Hạ lần này làm cho cả thành phố Lâm Giang xôn xao, tất cả mọi người ùn ùn kéo đến tìm kiếm cô ấy.
Từ sáng sớm cho đến chiều tối, vẫn chưa tìm thấy cô ấy.
Bố cô ấy Trương Thắng Bưu khi nghe nói chuyện này cũng gấp đến độ lòng nóng như lửa đốt, dốc hết sức tìm kiếm.
Tất cả mọi người đều giống như điên cả rồi.
Lúc hơn chín giờ tối, mọi người đều không có hi vọng, cảm thấy có lẽ Trương Linh Hạ đã bị ngộ sát rồi.
Không nghĩ tới...
Một cái nam mặc đồng phục vội vàng chạy tới, nhìn thấy mọi người ở đây, sắc mặt anh ta tái nhợt. Anh ta ngưng trọng nói: "Chúng tôi đã tìm được cô ấy rồi."