Chương 56: Rõ ràng.... đáng lẽ ra là...............

Ánh mắt của Quân Lâm Uyên u uất mà sắc bén, từ khí trường cường đại đến mỗi một người có mặt ở đây đều bất giác co rúm lại.

Ngự Minh Dạ vẫn còn ở đó cười lớn: “ thế nào? Ta nói không sai chứ? Tiên linh quả xảy ra vấn đề rồi chứ? Hahaha---”

Phong Tầm đang định lên lý luận với Ngự Minh Dạ, nhưng thấy vẻ mặt

của Quân lâm Uyên bỗng nhiên biến mất, hắn nhìn chằm chằm vào tiên linh

quả ở trong tay như viên ngọc trắng, đôi ông mày rậm đẹp đẽ hơi chau

lại: “tiên linh quả, đúng là có vấn đề.”

“Cái gì?” Phong Tầm ngạc nhiên, suýt nữa thì nhảy cẫng lên: “Tiên

linh quả làm sao có thể có vấn đề được? Tiên linh quả này..... lẽ nào

lúc chúng ta hái ở đỉnh núi Huyền Nhai lại là giả sao?”

Tất cả mọi người đều nhìn Quân Lâm Uyên.

Nhưng Quân Lâm Uyên lại lạnh nhạt lắc đầu, mắt hắn ta lạnh lùng nghiêm nghị: “không hề.”

Phong Tầm sốt ruột nói: “nhưng mà, sau khi hái xuống từ đỉnh núi,

tiên linh quả luôn luôn ở trong tay người, người lại là Quân Lâm Uyên

mà, cái thứ này còn có thể bị người khác đánh tráo hay sao? Đây là điều

không thể nào.”

Trên đường nét sâu sắc, đồng tử sáng rõ, ánh mắt giống như là lưỡi

kiếm lạnh lùng rút ra khỏi vỏ của Quân Lâm Uyên, hắn lạnh lùng nói:

“không phải là đánh tráo.”

“Không phải đánh tráo? Vậy thì là làm sao?” Phong Tầm với khuôn mặt ngơ ngác không biết gì.

Môi bạc tình của Quân Lâm Uyên dẫn đến một độ cong sâu xa khó hiểu, hắn quăng tiên linh quả về phía Phong Tầm.

Hai tay Phong Tầm nhanh chóng nâng chắc, hắn nhìn trái nhìn phải, đều không phát hiện ra tiên linh quả này có gì đó không đúng, đây không

phải chính là quả mà bọn họ hái ở trên đỉnh Huyền Nhai hay sao?”

Đến khi Phong Tầm dùng tay nặn, xùy----

Một tia nước từ tiên linh quả phun ra ngoài!

Bất ngờ không kịp đề phòng, Phong Tầm bị bắn đầy mặt.

“Hahahaha-----” Ngự Minh Dạ lúc này, nhìn thấy Phong Tầm bị dịch thể

bắn đầy mặt, lập tức hai tay chống nạnh, haha cười lớn, hắn chỉ vào

Phong Tầm cười đến nỗi không ra hơi: “hahaha, ngươi xong rồi.....ngươi

chết chắc rồi......ngươi trúng độc rồi....hahaha____”

Trúng độc?! Phong Tầm sợ đến nỗi nhanh chóng vứt ngay tiên linh quả xuống đất, nhảy ra xa vài mét!

Nhưng, hắn sờ sờ vào mặt mình, không thấy có gì lạ.....

Hắn nhìn vào thứ nước dính ở tay, chau đôi lông mày lưỡi mác lại: “

Đây không phải là nước hay sao? Lấy đâu ra dịch độc? Ngươi lừa ta Ngự

Minh Dạ!”

Nói xong, Phong Tầm lại muốn xông đến chỗ Ngự Minh Dạ liều mạng!

Ngự Minh Dạ cười điên dại: “Nước? Hahaha----Phong Tầm ngươi là thằng

ngốc sao? Đây là nước? Hahaha, đây rõ ràng chính là Đoạn Hồn Thi Độc quỷ khóc sói gào đó! Da người trúng độc lở loét bị ăn mòn đến lúc chết

hahaha-----”

Nhưng, bốn phía yên tĩnh lạ thường, tất cả mọi người lại dùng ánh mắt kì lạ nhìn Ngự Minh Dạ.

Tiếng cười của Ngự Minh Dạ trong lúc yên tĩnh không một tiếng động trở nên hết sức ngượng ngịu.

Hắn nhìn Phong Tầm với khuôn mặt sạch sẽ, tiếng cười bỗng im bặt.

Đây là điều không đúng!

“ Trong tiên linh quả này, lẽ nào không phải là Đoạn Hồn Thi Độc quỷ

khóc sói gào hay sao? Tại sao ngươi ngươi ngươi........ ngươi không

sao?!” sắc mặt của Ngự Minh Dạ liền trở nên xanh xám tái mét, hắn khó

tin nhìn chằm chàm vào Phong Tầm.

Phong Tầm nhìn lại hắn bằng nửa con mắt: “Đoạn Hồn Thi Độc quỷ khóc sói gào? Đầu ngươi có vấn đề à!”

“ Không phải, rõ ràng đáng lẽ ra là.........” Ngự Minh Dạ định biện giải, nhưng-----

Đôi mắt sáng rõ của Quân Lâm Uyên lúc này lại trở nên nguy hiểm, đôi

mắt sắc sảo lạnh thấu xương như chim ưng ấy, nhìn chằm chằm vào Ngự Minh Dạ một cách u ám.

Đầu Ngự Minh Dạ bỗng hoang mang một chút----

Hắn lập tức ý thức được việc mình nói ra lời nói không nên nói, lời

nói trong vô thức, hắn che miệng lại, mắt trợn tròn lên nhìn!