Thiếu niên kia hai tay chống cằm, cặp mắt hiện lên vẻ đào hoa khiến người
khác nhìn vào liền hồn xiêu phách lạc, đắc ý nhìn Phượng Vũ đang nhìn
mình.
Phượng Vũ im lặng, chỉ có thể ngẩng đầu, vô lực liếc mắt nhìn hắn.
"Ta rất xinh đẹp sao? Ta so Quân Lâm Uyên lại càng xinh đẹp có phải không?" Ngự Minh Dạ hớn hở nháy mắt với Phượng Vũ mấy cái.
Kinh nghiệm tình trường phong phú của hắn mách bảo, chỉ cần hắn liếc
mắt một chút, những cô nương khác nhất định sẽ bị hắn làm cho mê muội
đến thất điên bát đảo, hôm nay cũng không ngoại lệ, tiểu nha đầu trước
mặt này, vừa nhìn liền biết rất dễ bị lừa.
Phượng Vũ: "..." Từ xinh đẹp đối với nam nhân mà nói, chẳng lẽ không phải nghĩa xấu sao?
"Ngươi muốn thế nào?" Phượng Vũ tức giận hỏi.
"Quân Lâm Uyên không có khả năng cho ngươi danh phận, nhưng ta có thể cho ngươi! Quân Lâm Uyên không lấy ngươi, nhưng ta có thể cưới ngươi!"
Thiếu niên nắm tay, biểu thị lời thề son sắt: "Ta lại là Hắc Ám Cung
Đình Thánh tử a, cho nên, chỉ cần ngươi theo ta, ta nhất định sẽ để
ngươi phú quý cả đời, hưởng thụ không hết..."
Ngự thiếu niên dương dương đắc ý nói lời hứa của hắn, nhưng Phượng Vũ thời khắc này——
Ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm Ngự Minh Dạ, ánh mắt thẫn thờ, nhưng
kỳ thật đã sớm lấy lại ý thức, trong đầu mặc niệm rằng, tất cả đều là vì Tiên Linh Quả của nàng, Tiên Linh Quả, Tiên Linh Quả...
Đến cùng phải làm thế nào, mới có thể lấy lại Tiên Linh Quả từ tay
Quân Lâm Uyên? Dùng vũ lực nhất định không thành công được, cho nên muốn lấy được thì chỉ còn cách dùng mưu.
Thế nhưng Quân Lâm Uyên vô cùng chăm chút, để ý tới Tiên Linh Quả,
nàng phải dùng cách gì mới thành công lấy lại được đây? Trong đầu Phượng Vũ chỉ toàn là Tiên Linh Quả, suy nghĩ đến đau đầu nhức óc.
Ngự Minh Dạ nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Phượng Vũ, lại càng thêm phần hồ hởi đắc ý.
Tiểu cô nương nhất định là đã si mê ta mất rồi!
Ha ha ha ——
Hắn đã nói rồi mà!
Dung mạo của hắn trong thiên hạ cũng là tuyệt mỹ vô song, tiểu cô
nương không bị hắn làm cho mê muội đầu óc mụ mị mới lạ, ha ha ha, đây
lại chính là nữ nhân của Lâm Quân Uyên! Bởi vậy có thể chứng minh, hắn
so Quân Lâm Uyên chẳng phải càng có mị lực sao? Ha ha ha ——
Ngự thiếu niên nhịn không được ngửa mặt lên trời cười sảng khoái.
Phượng Vũ bị tiếng cười buông thả của hắn làm cho giật mình, trong
nháy mắt lấy lại tinh thần, nàng đôi mắt tựa như hồ nước mùa thu đẹp
động lòng người của nàng, nhìn Ngự Minh Dạ đầy vẻ khó hiểu.
Nàng chưa hỏi, Ngự thiếu niên liền quay sang nhìn Phượng Vũ mà nói,
cõi lòng đầy kích động nói: "Tiểu nha đầu, phản bội Quân Lâm Uyên, về
sau nhà ngươi đi theo Thiếu chủ ta, Hắc Ám Cung Đình chúng ta tuyệt đối
không bạc đãi ngươi!"
Phản bội Quân Lâm Uyên? Phượng Vũ mụ mị mơ hồ, nàng nói muốn phản bội Quân Lâm Uyên khi nào chứ?
Không đợi Phượng Vũ giải thích, mặt Ngự Minh Dạ tràn đầy hưng phấn
cùng kích động nói: "Cho nên, nhiệm vụ Tiên Linh Quả liền giao cho
ngươi! Ngươi trộm Tiên Linh Quả từ trong tay Quân Lâm Uyên về đây cho
ta, ta liền cho ngươi một danh phận!"
"Cái gì?" Phượng Vũ hoàn toàn phớt lờ đi nửa câu nói sau của Ngự Minh Dạ, cảm tưởng như vừa nghe thấy tiếng sét đánh ngang tai!
Giúp Ngự Minh Dạ đem Tiên Linh Quả từ trong tay Quân Lâm Uyên trộm đi?!
Ngay lúc này!
Nàng cả người đều trở lên kích động!
Đôi mắt vốn long lanh tựa hồ nước mùa thu của Phượng Vũ, giờ phút
này, trong chớp mắt liền tối sầm lại, nhìn chằm chằm Ngự Minh Dạ!
Ngự Minh Dạ bị Phượng Vũ nhìn chằm chằm, trong lòng đột nhiên run lên!
Hắn rất nhanh liền ý thức được rằng, tiểu nha đầu khẳng định là nghe được mình sẽ cho nàng ta danh phận, cho nên mới vui sướиɠ tột cùng mà
trở lên kích dộng như thế này?
Haizz, chẳng phải hắn đã nói trước đó rồi sao, muốn là thê thϊếp của
Ngự Minh Dạ hắn, biết bao cô nương xinh đẹp ngoài kia còn phải xếp hàng
dài,dung nhan tầm thường như tiểu nha đầu này có phúc phận là thê thϊếp
của hắn, kích động như thế cũng là lẽ thường tình!
"Tiên Linh Quả?" Phượng Vũ cố gắng để cho ngữ khí của mình trở lại
bình thường, lúc nàng nhìn qua Ngự Minh Dạ, ánh mắt còn có chút khó tin, "Cho nên, ý của ngươi là, ta muốn giúp ngươi đánh cắp Tiên Linh Quả?"