Edit & Dịch: Emily Ton."Không biết gì?"
"Một người là quân lâm thiên hạ, một người là phượng vũ giang sơn. Chỉ nhìn vào hai cái tên này, có thể thấy chính là trời đất tạo nên một đôi! Nếu như Phượng Vũ vẫn là tiểu thiếu nữ thiên tài tuyệt thế trước đây, được thôi, chúng ta thừa nhận, nhưng hiện tại Phượng Vũ đã lưu lạc trở thành phế vật vô dụng nhất, nàng dựa vào cái gì mà gọi theo tên ghép đôi với Thái Tử điện hạ chúng ta?!"
Những người này!Thu Linh tức giận, nhấn vào bàn một cái rồi đứng lên.
Phượng Vũ ngăn cản nàng, nàng liếc đôi mắt nhìn Phong Tầm một cái.
Thu Linh có chút ủy khuất chu miệng lại! Nàng tức giận đến nỗi gần như muốn khóc! Tên của tiểu thư nhà nàng thì cản trở ai? Vì sao phải bị người mắng?!
Phong Tầm ngồi đối diện lắng nghe, khóe miệng gợi lên một nụ cười: "Quân lâm thiên hạ? Phượng vũ giang sơn? Ai da, Uy, Quân lão đại nếu như biết tên của hắn có liên quan đến tên của Phượng Vũ, chậc chậc chậc......"
Phượng Vũ còn chưa kịp nhíu mày, bỗng nhiên, trong đám người truyền đến một loạt tiếng nói xôn xao ——
"Di, đó không phải là Phong tiểu Vương gia sao?"
"Tiểu vương gia của Phong Bắc Vương phủ? Tuỳ tùng thân cận từ nhỏ của Thái Tử điện hạ?!"
"Thiên! Đây quả thực chính là tuỳ tùng thân cận nhất từ nhỏ của Thái Tử điện hạ! Tiếp xúc với tiểu Vương gia, không phải cũng giống như gián tiếp tiếp xúc với Thái Tử điện hạ hay sao? Ta có thể xem như từ lúc chào đời tới nay đã được tiếp cận với Thái Tử điện hạ một lần!"
"Tiểu Vương gia!"
Một đám cô nương vọt về phía bàn Phượng Vũ!
Vì sợ bị đám người đè ép, Phượng Vũ vội kéo Thu Linh một phen, chủ tớ hai người tránh qua một bên.
Phong Tầm nhìn đến các cô nương mãnh liệt lao đến, mặt đều tái!
Nghĩ hắn là Phong Tầm, tốt xấu cũng là tiểu vương gia Phong Bắc Vương phủ, chỉ cần một thân phận như thế cũng đủ hù người, đúng không? Nhưng khi mọi người nhắc tới hắn, phản ứng đầu tiên đều là, tuỳ tùng lớn lên từ nhỏ của Thái Tử điện hạ, ài, so sánh bản thân với người khác thật sự là tức muốn chết.
Phong tầm đột nhiên nhảy về phía song cửa sổ, thời điểm đang chuẩn bị bỏ trốn mất dạng ——
Bỗng nhiên toàn bộ mặt đất lay động kịch liệt một trận!
Tất cả mọi người đều đứng không vững!
Bay loạn đâm loạn, những âm thanh và chạm
bạch bạch bạchkhông dứt bên tai, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.
Biến cố phát sinh quá nhanh, nhanh tới mức khiến tất cả mọi người đều không kịp phản ứng!
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều ngây ngốc.
Nhưng mà, lúc này đây chỉ mới là sự khởi đầu!
Trong khoảnh khắc tiếp theo, một ngọn lửa rơi xuống tửu lầu, một âm thanh "hưu" vang lên, ngọn lửa nháy mắt lan tràn thành liệt hỏa hừng hực!
"Thiên a! Sao lại thế này! Đã xảy ra chuyện gì!"
"Là Hỏa Vân Cự Ưng! Thiên a! Hỏa Vân Cự Ưng là vương giả Đông vực, một nửa rừng rậm Băng Phong Sâm!"
"Thiên a! Hỏa Vân Cự Ưng muốn chạy ra ngoài gây tai họa cho nhân gian sao? Không lâu trước đó còn nghe nói, Hỏa Vân Cự Ưng này đã cắn nuốt toàn bộ thôn trang phía dưới!"
"Hỏa Vân Cự Ưng đáng sợ như vậy sao?!"
Ngay trong nháy mắt, toà Vân Lai lâu đã mở cửa kinh doanh rất nhiều qua đã lung lay sắp đổ, phảng phất như sẽ sập xuống ngay sau đó.
Sắc mặt lão bản Vân Lai đều đã tái!
"Vân Lai lâu sắp đổ, mọi người chạy mau!" Phượng Vũ hô to một tiếng!
Vυ"t vυ"t vυ"t!Nháy mắt, tất cả mọi người đều lao ra khỏi Vân Lai lâu!
Phượng Vũ ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Ở phía trên trời cao, một con Hỏa Vân Cự Ưng rất lớn, vỗ đôi cánh rực lửa có thể che khuất ngọn núi, đang điên cuồng bay vọt tới bên này!
"Hỏa Vân Cự Ưng điên rồi! Nó lại bay ra khỏi rừng rậm Băng Phong Sâm để gây tai họa cho nhân gian lần nữa!"
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?! Chúng ta sẽ chết sao?!"
"Ta chỉ muốn đến gần liếc mắt nhìn xem Quân Lâm Uyên một cái, ta không muốn chết!"
Các thiếu nữ ở đây, sắc mặt sợ hãi, đôi mắt thống khổ, giống như những bông hoa yếu đuối bị ướt nước mưa, điềm đạm đáng yêu.
"Chúng ta sẽ không chết."
Đôi mắt Phượng Vũ hơi sắc bén!
Nàng liếc mắt một cái đã nhìn ra, Hỏa Vân Cự Ưng này đang bị người đuổi gϊếŧ!
Nhưng những người khác lại không tin lời nàng nói.
Tuy nhiên, trong khoảnh khắc tiếp theo ——