Trong chốc lát, Tôn ma ma mang đồ ăn nóng đến.
“Tiểu thư nhanh ăn cơm đi, buổi trưa phu nhân đã ăn rồi, tiểu thiếu gia ăn một bát lại ngủ, có lẽ chút nữa mới dậy.” Khi không người ngoài, Tôn ma ma vẫn theo thói quen gọi Diêu thị là phu nhân.
Phượng Vũ Hành thấy cơm canh hom nay nhẹ nhàng hơn so với hôm qua, nhất định là chuyện của Tử Duệ để Tôn ma ma nhắc nhở hạ nhân nhà bếp.
Nàng rất hài lòng ẩm thực như vậy, có thể phối hợp dinh dưỡng cân đối.
Chỉ là chuyện này nàng vẫn không suy nghĩ cẩn thận: “Ma ma có biết gì về Hàn di nương không?”
Hôm nay Hàn thị đưa tờ giấy tới, còn có biểu Tình khi ám vệ Phượng Cẩn Nguyên gϊếŧ người, đều làm cho Phượng Vũ Hành nghỉ hoặc.
Nếu không phải có ẩn sự gì, Hàn thị kia vận lần không nên có biểu hiện này.
"Tôn ma ma vừa nghe nàng nhắc tới Hàn thị, không khỏi từ lỗ mũi phát ra tiếng hừ lạnh khinh miệt.
“Có công phu dụ dõ, dường như lúc nào. cũng mê hoặc lão gia.
Phượng Vũ Hành bật cười, “Dụ dỗ thì cũng già đi, người đã sinh con luôn không băng lúc trước, nay phụ thân có vui vẻ mới rồi."
"Tôn ma ma lại nhăn mi: “Vừa rồi nghe phu nhân nhắc qua, lão gia thu Kim Trân kia? Phi phi phi! Tiểu thư ngươi đừng quản lão nô lắm miệng, lão nô thấy Kim Trân kia căn bản không giống một đại cô nương. Thấy nàng đi đương cứ uốn éo uốn éo, làm sao còn là tác phong của khuê nữ hoàng hoa, thật không biết lão nghĩ thế nào. nữa.”
Phượng Vũ Hành gắp đồ ăn bỏ vào miệng, vừa ăn vừa thảo luận cùng Tôn ma ma: “Có thể phụ thân thích cái loại đấy.”
“Hứng thú của lão gia đúng là độc đáo” Nói như vậy mới ý thức được, không nên cùng tiểu cô nương Phượng Vũ Hành này tán gâu, nhanh chóng mở miệng, lại nói về Hàn thị trong lời nói trước đó: “Muốn bắt đầu nói về Hàn di nương... Tiểu thư cũng biết vị Hứa đại phu xem bệnh cho Nhị thiếu gia và Kim Trân là bà con xa?”
Phượng Vũ Hành lắc đầu: “Ta thật sự không biết, cho dù là thân thích, nhưng cùng Hàn di nương có quan hệ gì?”
"Tôn ma ma giải thích cho nàng: “Năm trước Hàn di nương từng hoài thai một đứa nhỏ, lão gia rất vui vẻ. Nhưng đột nhiên có một lần, Hàn di nương uống một chém thuốc bảo vệ thai liền mất đứa nhỏ. Thai của nàng đều do Hứa đại phu xem, đứa nhỏ sau khi bị sẩy, Hứa đại phu còn nói đó là một nam thai.”
Phượng Vũ Hành nhíu mày: “Chuyện là như vậy như vì sao Phượng gia còn muốn giữ Hứa đại phu kia ở trong phủ?”
“Bởi vì bát giữ thai kia không phải do Hứa đại phu kê đơn, mà là Đại phu nhân đưa. Nhưng tiểu thư ngươi nên nhớ, Đại phu nhân làm sao. biết được dược kia là cái gì, còn không phải là thông qua Kim Trân hỏi Hứa đại phu sao.”
“Phụ thân không truy cứu?”
"Tôn ma ma bất đắc dĩ läc đầu: “Truy cứu cái gì, lúc ấy nghe nói lão gia đang có việc cầu Trầm gia:
Phượng Vũ Hành không hỏi nữa, nàng thấy phụ thân của nguyên chủ càng tiếp xúc càng. thấy ghê tởm. Vì lợi ích cái gì cũng bỏ được. xuống, cái cũng đều làm được, rốt cuộc là quyền lợi có mê người, hay là lòng người độc ác đây?
Vội vàng ăn cơm xong, Tôn ma ma mang đi. Thanh Ngọc là người mới, có tâm hiếu học, kiên cường ngay thằng, nghe xong Tôn ma ma, nàng liền tự phân thích: “Nếu Tôn ma ma biết rõ ràng như vậy, Hàn di nương chắc chắn cũng biết, nàng nhất định hận Đại phu nhân thấu xương”
Vong Xuyên gật đầu, “Đúng vậy, nhưng băng thân thế của nàng, lại vạn lần không dám đắc tội Trầm thị, lúc này mới gọi là khó khăn.”
Phượng Vũ Hành cười, “Nếu nàng mượn tay. chúng ta thu thập Hứa đại phu, nhân tình này không thể không mắc nợ. Các ngươi nhớ kĩ giúp ta, không chừng chúng ta sẽ có lúc dùng đến Hàn thị.”
Hai nha đầu nhất tề cúi cường, nói: “Nô tỳ tuân mệnh.”
Lúc chạng vạng, Tử Duệ tỉnh lại.
Phượng Vũ Hành đi qua giúp đứa nhỏ xem mạch một lần, xác định đã không có việc gì, lại đem thuốc pha nước uống một lần, lúc này mới nói cho hạ nhân hầu hạ: “Buổi tối mấy ngày gần đây cho thiếu gia ăn nhẹ, thuốc không cần uống nữa, không được uống nước lạnh.”
Tử Duệ ngoan ngoãn ghé vào thân thể của nàng, khuôn mặt tươi cười nói: “Tỷ tỷ yên tâm, ta đều nhớ kỹ, so với các nàng sẽ nhớ lâu hơn!”
Phượng Vũ Hành nhìn đệ đệ trong lòng, trong trí nhớ của kiếp trước, hình ảnh tiểu hài tử đáng yêu chồng chéo hiện lên. Nháy mắt có chút hoàng hốt, theo bản năng nàng mở miệng: “Yên tâm, đời này, tỷ tỷ nhất định phải để ngươi hảo hảo còn sống”
Tử Duệ nghe không rõ lời của nàng, nhưng biết tỷ tỷ là vì hắn, vui vẻ ôm lấy nàng hì hì cười.
Đêm nay, Phượng Vũ Hành mơ rất nhiều giấc mơ kỳ quái. Chốc lát là mẫu thân và đệ đệ kiếp. trước, chốc lát lại là huynh đệ trong lục quân bị trọng thương. Còn có phòng phẫu thuật, tất cả đều chói mắt.
Cuối cùng là một tiếng nổ mạnh, cảnh trong mơ lại chuyển tới trong máy bay trực thăng, nàng như nhìn thấy thân thể của chính mình bị phá thành những mảnh nhỏ, giống như nhìn thấy linh hồn của mình bị bay đến vực sâu vô tận.