- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thần Y Độc Phi
- Chương 57: mùi hương thơm mát
Thần Y Độc Phi
Chương 57: mùi hương thơm mát
Phượng Vũ Hành ra vẻ kinh ngạc: “Buổi sáng không phải mẫu thân đi tới Liễu viên sao? Tử Duệ bị bệnh, mẫu thân còn nói A Hành và Diêu di nương phải chăm sóc. cho tốt, tổ mẫu ở đây sẽ tha thứ."Trầm thị nghẹn họng, việc nàng đến Liễu viên ai cũng biết, nếu lúc này phủ nhận lời nói của Phượng Vũ Hành, thì phải nói là nàng không quan tâm đứa nhỏ thứ xuất, đã biết rõ một đứa bị bệnh, còn không cho Phượng Vũ hành và Diêu thị ở lại chăm sóc.
Nhưng nàng thật sự cũng chưa nói gì a!
Trầm thị không cam lòng, định mở miệng nói, lại bị "Trầm Ngư nói trước: “Mẫu thân vẫn quan tâm Duệ đệ đệ bị bệnh, sợ tổ mẫu nghe xong sốt ruột tức giận, nên mới không dám nói. Mong Nhị muội muội chớ trách.”
Một câu, lại đổ lên đầu Phượng Vũ Hành tội làm cho. lão thái thái sốt ruột, tức giận.
Phượng Vũ Hành bất vi sở động, chỉ cười bồi tội với lão thái thái: “Là A Hành sơ sót.”
Lão thái thái sao có thể cho Phượng Vũ Hành nhìn sắc mặt như hôm qua được, hiện tại, nàng ước gì có thể †ổ tôn hữu ái, ước gì Phượng Vũ Hành có thể lộ khuôn mặt tươi cười với nàng.
“Không sao, không sao, A Hành không cần tự trách.” Sau đó vẫy tay, “Mau tới, đến ngồi trước mặt tổ mẫu.”
Thấy lão thái thái đang rảnh tay, Phượng Vũ Hành tiến lên hai bước, đem bàn tay nhỏ bé của mình khoác lên trên tay lão thái thái, sau đó nàng ngồi xuống nhuyễn ghế bên chân. Đợi một lát, lại không thấy lão thái thái hỏi một câu về bệnh tình của Tử Duệ.
"Thấy sắc mặt Phượng Vũ Hành không tốt, An thị tâm †ư trong sáng, sao lại có thể không rõ tâm Phượng Vũ Hành đang lạnh, trực tiếp mở miệng chủ động nói: “Nhị tiểu thư, Nhị thiếu gia bị bệnh nhiều không?”
Thấy An thị vừa hỏi, lão thái thái cũng ngượng ngùng, liền hỏi theo: “Tử Duệ thế nào? Có nặng lắm không? Mời đại phu chưa?”
Phượng Trầm Ngư cũng quan tâm truy vấn: “Khách Khanh đại phu trong phủ có y thuật rất cao, Nhị muội muội có thể mời qua?”
Phượng Vũ Hành chính là muốn vài câu “đại phu” này của các nàng, nàng khẽ nâng đầu, thầm liếc Hàn thị một cái, thấy nàng như vô tình đùa nghịch ngón tay của mình, thực tế lại mang theo vài phần khẩn trương. Mà Trầm thị lại híp mắt lại, khóe môi cười lạnh.
Phượng Vũ Hành cũng cười lạnh, sau đó mở miệng: “Bẩm tổ mẫu, đại phu đã xem qua.” Lại nhìn Trầm Ngư: “Là sáng nay mẫu thân dẫn Hứa đại phu tới Liễu viên.”
Vừa nghe đến Hứa đại phu, sắc mặt Trầm Ngư hơi trầm xuống, người khác thì nhìn không ra, nhưng mà không thể qua nổi ánh mắt Phượng Vũ Hành.
Hay lại động tác đùa nghịch móng tay đều dừng một chút, Trầm thị cũng an tĩnh lại, muốn nghe xem rốt cuộc Phượng Tử Duệ kia có uống thuốc không.
Tựa hồ mọi người đều đang chờ Phượng Vũ Hành nói tiếp, nhưng nàng lại không như ý nguyện của mọi người, đột nhiên lại chuyển, cầm trong tay một cái hộp gỗ nhỏ đưa tới trước mắt lão thái thía: “Nói thật là trùng hợp, lúc vừa mới vào viện đã nghe thấy mẫu thân nói muốn tìm dương chỉ bạch ngọc làm nhẫn cho tổ mẫu, nghĩ đến tổ mẫu mà bên này có dương chỉ bạch ngọc. Ngài xem...”
Nàng mở hộp ra, tất cả mọi người dài cổ hướng bên này xem, chỉ thấy trong chiếc hộp gỗ nhỏ kia có một chiếc nhãn ngọc trong suốt màu trắng im lặng năm đó. Chất ngọc nhẫn nhụi dễ chịu không có điểm tỳ vết, liếc. mắt nhìn một cái lại ôn nhuận vô cùng, là đồ tốt như mỡ. dê béo vừa mới cắt, sáng bóng như luyện qua dầu trơn.
Ánh mắt lão thái thái sáng lên, tay run run hướng vào trong hộp, lại bị Phượng Vũ Hành cầm trước một bước.
Lão thái thái ngẩn ra, lập tức chỉ thấy Phượng Vũ Hành cung kính đem nhẫn ngọc đeo lên ngón cái của nàng.
“Đẹp quá!” Phấn Đại kinh hôm “Ta chưa từng thấy ngọc hoàn mỹ như vậy.”
Tưởng Dung cũng gật đầu, nhỏ giọng nói: “Chỉ sợ dương chỉ ngọc tiến cung hằng năm đều không có độ tinh khiết như thế này?”
Phượng Vũ Hành thấy đã đạt hiệu quả, liền cầm hộp gỗ chưa cho Triệu ma ma, sau đó lôi kéo tay lão thái thái: “Tổ mẫu thích là tốt rồi, không uổng phí sáng sớm A Hành nghĩ lễ vật tặng tổ mẫu.”
Hiện tại lão thái thái thấy đưa cháu gái này từ ngọn núi tây bắc trở về, thật sự là rất sáng suốt. Nàng võ tay Phượng Vũ Hành một chút, để nàng nhớ kĩ chính mình cho tốt: “Lúc trước tiễn bọn ngươi ta vốn không vui, mấy năm nay cũng không lúc nào là không nhắc tới với phụ thân ngươi, cuối cùng phụ thân ngươi mới nhớ mẫu thân †a tuổi tác đã cao, mới đón các ngươi trở về hầu hạ dưới gối.”
Phượng Vũ Hành thiếu chút nữa cười vang lên, lão thái thái này cũng thật là! Vì chính mình khoe mẽ, đem con trai văng ra. Lời này phải nói là “Vốn phụ thân ngươi không nghĩ đón các ngươi trở về, phải xem mặt mũi của ta”.
Nàng thấy tay che miệng chặn một trận cười, sau một lúc lâu mới nói: “Đúng vậy, A Hành nhất định nhớ kỹ đại ân của tổ mẫu.” Vừa nói vừa lấy trong tay áo ra thuốc dán đã chuẩn bị tốt, lập tức nội đường liền ngập †ràn mùi thơm ngát đặc trưng của thuốc dán.
Trầm thị che mũi lại, rất chán ghét nói: “Cái gì vậy? Một cỗ mùi lạ! Mau vứt đi đi!”
Phượng Vũ Hành khó xử nhìn về phía Trầm thị: “Nhưng mà... đây là thuốc dán trị đau thắt lưng cho tổ mẫu al”
Mắt lão thái thái dựng lên, hung hăng trừng mắt nhìn "Trầm thị một cái: “Ngươi không nghĩ ta chưa bệnh? Vẫn luôn trông chờ có một ngày thắt lưng ta đau đến nỗi không đi được, trong phủ này ngươi liền có tiếng nói?
Thấy lão thái thái nổi giận, Phượng Trầm Ngư nhanh chóng nhặt nhiệm vụ của mình lên: “Loại dược gì đó vẫn cẩn thẩn là hơn, mẫu thân chỉ lo lắng cho tổ mẫu.” Nàng lại nói chuyện hỏi Phượng Vũ Hành: “Nhị muội muội này, không biết mấy thứ thuốc dán lấy từ đâu? Ở ngoài phủ sao?”
Phượng Vũ Hành lắc đầu: “Từ lúc trở về chưa từng ra khỏi phủ, cái này là ta lúc ở ngọn núi tây bắc ngẫu nhiên gặp một vị kỳ nhân Ba Tư cho, rất trân quý, thuốc để chữa trị cho thắt lưng của tổ mẫu rất hay.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thần Y Độc Phi
- Chương 57: mùi hương thơm mát